Chương 239: Nơi quỷ quái
Bạch Lãnh rất lạnh lùng, dù nhìn vào Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết cũng đều không lộ ý cười, hắn khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Dựa theo ước định, buổi trưa ba khắc sẽ cùng nhau tiến vào mộ Long Đế, các ngươi nghỉ ngơi trước đi.
Nói xong Bạch Lãnh điểm nhẹ chân sau, lại bay xuống hòn đảo nhỏ phía dưới, Bạch Thu Tuyết sai người điều khiển phi thuyền thiết giáp dừng ở phụ cận đảo nhỏ. Mọi người nhìn về Luyện Ngục Nha phía xa xa, không ai có ý định về phòng nghĩ ngơi.
Lục Ly đứng bên cửa phòng nhìn ra Luyện Ngục Na đằng xa, vách núi này cao khoảng ngàn thước, mỏm đá quả nhiên toàn màu đỏ sậm. Lúc này hai bên trái phải vách đá ngừng lại ba chiếc phi thuyền thiết giáp, hẳn là đội ngũ con em ba đại Vương tộc, lúc này chính đang chuẩn bị để lát nữa cùng nhau tiến vào mộ Long Đế.
Còn hai canh giờ mới đến buổi trưa ba khắc, cả đám đều rốt cuộc không đi vào phòng, một mực chờ đợi trên boong tàu.
Lục Ly lại không đi ra mà trở về phòng tiếp tục tu luyện. Đợi đến buổi trưa ba khắc hắn mới đứng dậy đi ra boong tàu.
- Ồ!
Rất nhiều người phát hiện Lục Ly đeo mặt nạ, không khỏi ồ lên, có mấy người càng là lộ vẻ kinh ngạc. Bạch Hạ Sương vừa nhìn thấy tấm mặt nạ này, sắc mặt lập tức chuyển vẻ lạnh lùng, trùng trùng hừ một tiếng.
- Lục Ly.
Những người còn lại đều trên boong, chỉ có Lục Ly không có mặt, Hứa Phương Phỉ nhìn Lục Ly vài lần, có chút không xác định hỏi.
Lục Ly khẽ gật đầu, rất nhanh chúng nhân liền xôn xao. Không ngờ tên đảo chủ cỏn con này lại là khách sộp thần bí ở đấu giá trường từng dẫn lên huyên náo thời gian qua.
Hôm nay gió lớn, sóng nước tung trào vỗ đánh ầm ầm lên Luyện Ngục Nhai, bọt nước bắn tung cả lên.
Ở chính giữa Luyện Ngục Nhai có một cửa động đen nhánh, trên cửa động có một tầng hộ tráo vô hình, khiến cho cửa động nhìn qua càng thêm phần thần bí.
Thời gian đã đến, Bạch Lãnh bước lên phi thuyền thiết giáp, thuyền lớn chậm rãi tới gần cửa động. Hơn hai mươi người hưng phấn đứng trên boong nhìn vào cửa động kia, nhìn vào ba chiếc phi thuyền thiết giáp cũng đang từ ba hướng khác chạy tới cửa động.
Rất nhanh bốn chiếc phi thuyền thiết giáp đều dựa sát tới gần cửa động, đám người Lục Ly có thể nhìn thấy trên ba chiếc phi thuyền thiết giáp cũng đứng một đám công tử tiểu thư tuổi trẻ, ai nấy đều y phục hoa lệ khí độ bất phàm.
- Ồ?
Lục Ly thấy được một thân ảnh quen thuộc trên phi thuyền thiết giáp phía bên trái, đó là một tiểu thư xinh đẹp, thân khoác nhuyễn giáp màu xanh, trong tay cầm một chiếc tiêu ngọc màu trắng, trên cổ có ấn ký đóa hoa nhỏ màu đỏ.
Người này chính là Tử Liên Nhi mà Lục Ly từng có duyên gặp mặt một lần, Lục Ly có ấn tượng rất sâu với nàng, ngày đó vị tiểu thư này còn nhắc nhở hắn cẩn thận. Lục Ly lại không biết, trận chiến Vũ Lăng Thành, vị tiểu thư Tử Liên Nhi này một mực đứng trên không trung quan chiến.
- Đó là Dạ Vũ Hàm, tiểu công chúa Dạ gia Thiên Lương Quốc, lần này phía Thiên Lương Quốc do nàng dẫn đội.
- Bên này là Đỗ Tử Lăng, Cửu vương tử Thiên Hàn Quốc, Thiên Hàn Quốc là do hắn lĩnh đội.
- Người kia là Tử Liên Nhi, Lục công chúa Tử gia Thiên Vũ Quốc, Thiên Vũ Quốc do nàng dẫn đội.
- Ba đội ngũ đều có hơn hai mươi người, cũng tương tự như chúng ta.
Có người chỉ vào ba chiếc phi thuyền thiết giáp xa xa giới thiệu nói, Lục Ly nghe mà không khỏi kinh ngạc. Không ngờ nữ tử cầm tiêu ngọc kia lại là công chúa Thiên Vũ Quốc, thiếu nữ thiên tài của Tử gia.
- Bốn đội ngũ, không ngờ lại có ba nhóm là do nữ tử dẫn đội, nam tử tuổi trẻ đại gia tộc Bắc Mạc đều kém cỏi như vậy ư?
Lục Ly cảm giác có chút buồn cười, tranh đấu ở mộ Long Đế rõ ràng là nơi dành cho thiên tài thế hệ trẻ Bắc Mạc va chạm và tỷ thí. Các gia tộc tự nhiên sẽ phái ra con em ưu tú nhất, có thể dẫn đội càng là tinh anh trong tinh anh. Dạ Vũ Hàm và Tử Liên Nhi dẫn đội, tự nhiên tỏ rõ hai người bọn họ là ưu tú nhất trong thế hệ trẻ bản quốc.
Bên này đang đánh giá ba phương còn lại, bên kia cũng đang đánh giá bên này, Đỗ Tử Lăng nhìn thấy Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết, ánh mắt lập tức sáng đến dọa người. Đối với nam nhân, đôi song bào thai này đứng chung một chỗ quả thực mang đến lực xung kích lớn hơn Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm nhiều.
Ba chiếc phi thuyền thiết giáp tới gần, cuối cùng đều dừng ở bên ngoài hố đen cự đại kia. Bạch Lãnh liếc nhìn một vòng, dặn dò mọi người nói:
- Ba phương chúng ta đã có ước định, ở bên trong nếu phát sinh xung đột, có thể động thủ, nhưng đừng gây ra án mạng, biết chưa?
Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, nàng biết người tới đây lần này đều là bảo bối ở các gia tộc, đả thương không sao, nhưng chết rồi sợ rằng sẽ dẫn lên hỗn chiến giữa ba đại Vương tộc và Thiên Đảo Hồ.
- Được rồi, tiến vào đi.
Bạch Lãnh khoát tay, dặn dò một tiếng sau cùng:
- Đoạt bảo cố nhiên quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn, chư vị cẩn thận.
- Đi!
Bạch Hạ Sương sớm đã bách không kịp đợi, nàng xung phong đi đầu, bay vọt xuống từ trên phi thuyền, bắn thẳng về phía cửa động sâu hoắm kia.
Bạch Thu Tuyết theo sát phía sau, đám người Lục Ly cũng cùng theo bay vọt xuống, lúc chúng nhân đâm xuyên qua màn hào quang vô hình ngoài cửa động, màn hào quang chợt khẽ sáng lên, rõ ràng là có cấm chế ba động.
- Đi!
Người Thiên Đảo Hồ tiến vào, ba phương còn lại không cam lạc hậu, dồn dập bắn tới cửa động. Rất nhanh cả bốn đội ngũ đều tiến vào, tan biến ở trong hang động thăm thẳm kia.
Bạch Lãnh đợi mọi người tiến vào hết mới điều khiển phi thuyền thiết giáp bay về phía đảo nhỏ, chức trách của hắn chính là thủ hộ đám người Bạch Hạ Sương an toàn bên ngoài mộ Long Đế, còn khi tiến vào trong mộ Long Đế rồi thì hắn muốn quản cũng không được.
…
- m u quá, đây quả nhiên là nơi quỷ quái, nơi quỷ quái mai táng người chết.
Vừa tiến vào bên trong Lục Ly lập tức cảm giác được một luồng hơi lạnh đập mặt, hàn khí này không giống như là hơi lạnh mùa đông, mà càng giống âm khí đến từ Địa Ngục.