Chương 12: Trọng nam khinh nữ
Nghe một chút xem, hài tử ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, Đỗ thị sao có thể không yêu thích cơ chứ?
"Nha Nha ngoan, nãi nãi ăn không vô, cháu thay ta ăn một ít nhé?" Bạch Vân Khê cố gắng kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười hiền lành như sói bà ngoại, cốt để Mũ Đỏ bớt đề phòng.
Rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, thấy nãi nãi cười với mình, mắt đã sáng rỡ lên rồi,
"Nãi nãi thật sự ăn không vô sao ạ?"
"Đúng vậy, nãi nãi thật sự không ăn nổi."
Thấy chưa, Mũ Đỏ đã cắn câu rồi.
"Vậy Nha Nha giúp nãi nãi ăn một miếng nhé." Tiểu nha đầu ngửa đầu, giọng non nớt đáng yêu mở miệng.
"Vậy thì cám ơn Nha Nha nhiều lắm."
Bạch Vân Khê từ từ múc từng muỗng đút cho cháu, tiểu nha đầu thích thú híp mắt, vẻ mặt thỏa mãn, khiến lòng người ta chua xót.
Đã từng, nàng nhìn những món ăn này, thấy chúng bình thường quá đỗi, nhưng giờ đây chúng lại trở nên quý giá đến nhường này.
Trong cái nhà này, một quả trứng gà cũng khó mà có được.
Nửa bát canh trứng gà xuống bụng, Nha Nha vỗ vỗ cái bụng nhỏ,
"Nãi nãi, Nha Nha cũng no rồi ạ."
"Sau này có đồ ăn ngon, nãi nãi sẽ cho Nha Nha ăn cùng được không?" Đứa trẻ hơn ba tuổi, sức ăn chỉ có chút xíu như vậy thôi, thảo nào Đỗ thị không để ý đến nó.
"Hôm nay nãi nãi tốt quá."
Nha Nha ngước nhìn bà, cũng không biết có phải vì ăn canh trứng gà hay không, hay là vì bà cười quá hiền từ, mà tiểu nha đầu có vẻ bạo gan hơn một chút.
Nghe giọng nói ngây thơ chất phác của cháu gái, Bạch Vân Khê sững sờ, trong ký ức, nguyên chủ tuy không ngược đãi con bé, nhưng cũng chẳng mấy khi để ý tới.
Từ sau khi Đỗ thị mang thai, nguyên chủ luôn mong ngóng con dâu sinh được một thằng cu chống gậy, trưởng tôn đích tôn đầu tiên của Bạch gia phải là một thằng nhóc mới đúng.
Đáng tiếc Đỗ thị không được việc, sinh ra một con vịt giời, còn hành cho thân tàn ma dại, khiến nguyên chủ trong lòng không vui, đối với hai mẹ con Đỗ thị đều chẳng ưa gì.
Nhưng lại sợ người ngoài dị nghị, làm vợ cử nhân thì thanh danh không thể bị hoen ố.
Cho nên, dù nhìn Đỗ thị thấy phiền lòng, bà vẫn cho mỗi ngày một quả trứng gà, thêm một gói đường đỏ, còn lại thì thôi.
Những thứ đó đối với một sản phụ bình thường mà nói, cũng coi là tươm tất, nhưng Đỗ thị lại khó sinh, tổn thương thân thể, đáng lẽ phải mời đại phu về điều dưỡng mới phải.
Kỳ thật, nguyên chủ cũng đã sớm chuẩn bị rất nhiều thuốc bổ sau sinh, đường đỏ, trứng gà, táo đỏ, hạt sen, long nhãn, đầy ắp một giỏ lớn… Kết quả chỉ vì Đỗ thị sinh con gái, mà tất cả đều bị hất đi.
Đỗ thị cũng hiểu ý bà chồng, mình sinh con gái, không được bà chồng đoái hoài, cũng không dám đề cập đến chuyện mời thầy thuốc.
Lén lút, nàng cũng từng nói với Bạch An Sâm, rằng thân thể không tốt, sợ ảnh hưởng đến lần thụ thai sau, nhưng người kia căn bản chẳng thèm để ý, còn nói nàng sinh con gái, mẹ chồng không trách mắng là đã phải thắp hương bái tạ rồi, còn đòi khám xét gì nữa?
Đúng là đồ đàn bà lắm lời.
Đỗ thị trong lòng tủi thân, cũng chẳng dám nhắc lại nữa, nhưng ánh mắt nàng nhìn con gái cũng thay đổi, chẳng những không có tình mẫu tử, mà còn ẩn chứa một nỗi oán hận.
Nguyên chủ vô tình từng nghe Đỗ thị than vãn, nói con gái là đứa con nợ, đồ hao tiền tốn của, là kiếp nạn của nàng.
Lúc ấy nguyên chủ không để tâm, giờ nghĩ lại, tiểu nha đầu có tội tình gì chứ?
Nghĩ đến đây, Bạch Vân Khê đặt bát xuống góc tủ, đưa tay ôm Nha Nha vào lòng, cảm nhận được thân thể cứng đờ của đứa bé, bà lại thở dài trong lòng.
Lấy khăn lau miệng cho cháu, bà nhẹ giọng dỗ dành,
"Ngoan, từ nay về sau nãi nãi sẽ đối tốt với Nha Nha được không?"
"Thật ạ?"
Nha Nha ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen láy ngây thơ nhìn bà, khiến người ta đau lòng khôn tả.
"Đương nhiên là thật rồi, nãi nãi không bao giờ lừa cháu cả."
Nhắc đến cái xưng hô nãi nãi này, Bạch Vân Khê cảm thấy ngực mình như bị dao đâm một nhát.
Ôi chao, nãi nãi cái gì chứ, bà không muốn làm đâu.
Nhưng nhìn đôi mắt thơ ngây của tiểu nha đầu, lòng bà lại không nỡ.