Bị Sư Tỷ Cướp Mất Hắc Giao Đạo Lữ, Ta Trở Thành Long Hậu

Chương 5

Chương 5
"Gì thế này? Tiểu sư muội mới nhập môn vài năm mà ra tay tàn nhẫn thế sao? Ăn hiếp người quá đáng rồi!"
"Đúng là chưa đủ cướp hắc giao, bây giờ lại còn nhắm tới sắc đẹp của con rắn nước của người ta nữa, vì tranh giành đàn ông mà đến cả thể diện cũng không cần."
Trước những lời bàn tán lo lắng của mọi người, Mặc Bách Xuyên tỏ ra vô cùng bình thản.
Sống cùng ta trong Tàng Thư Các bấy lâu nay, hắn hiểu rất rõ thực lực của ta. Hắn thản nhiên mở miệng: "Chủ nhân, người cố lên nhé, đừng để ta bị con quái vật xấu xí kia cướp đi, nếu không ta sẽ nôn mất."
Những lời này rõ ràng đã chọc giận Liễu Phiêu Phiêu. Nàng ra tay ngày càng tàn nhẫn, chiêu thức cũng ngày càng rối loạn. Ban đầu ta chỉ chống đỡ và tìm kiếm sơ hở của nàng ta. Nhờ có Mặc Bách Xuyên đổ thêm dầu vào lửa, ta đã tìm được cơ hội.
Ta ngay lập tức thay đổi cục diện, từ thế bị động chuyển sang thế tấn công, đuổi Liễu Phiêu Phiêu đánh tới tấp.
"Oa, không ngờ tiểu sư muội lại lợi hại như vậy!"
"Đúng đó, đây chính là thiên tài trong truyền thuyết. Xem ra đại sư tỷ sắp thua rồi."
Liễu Phiêu Phiêu cũng không ngờ tu vi của ta lại mạnh hơn nàng ta. Nàng ta liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Nhượng. Thẩm Nhượng hiểu ý, hóa thành một đạo kiếm khí màu đen, bám vào kiếm của Liễu Phiêu Phiêu.
Hắc giao dù sao cũng là linh thú hiếm có, có hắn trợ trận, ta dần trở nên chật vật. Mặc dù nhiều sư huynh đệ lên tiếng chỉ trích hành vi không đúng mực của Liễu Phiêu Phiêu, nhưng nàng ta bỏ ngoài tai, chỉ muốn lấy lại thể diện vừa mất.
Mặc Bách Xuyên ngáp một cái: "Hai đánh một à, chậc chậc, đúng là không cần mặt mũi. Coi ta là đồ bỏ đi chắc?"
Vừa dứt lời, hắn hóa thành một luồng kim quang. Đồng thời, ta cảm nhận được một luồng sức mạnh khác biệt hoàn toàn với đạo pháp truyền đến từ thanh kiếm, vừa nặng nề, mạnh mẽ, lại vừa ôn hòa.
Theo lý mà nói, tư chất rắn nước và hắc giao chênh lệch nhau cả vạn dặm, rắn nước không thể nào thắng được hắc giao.
Nhưng chỉ có ta biết, luồng sức mạnh đó mạnh đến nhường nào. Thậm chí, ta mơ hồ cảm thấy Mặc Bách Xuyên chỉ phát huy chưa đến ba phần sức lực.
Nói cách khác, nếu không nhờ khoảng thời gian này tu vi của ta tiến bộ vượt bậc, thì ta đã không thể nào khống chế được luồng sức mạnh này.
Với sự phối hợp hoàn hảo của hai chúng ta, Liễu Phiêu Phiêu đã thua.
Nàng ta không thể tin được nhìn ta: "Tại sao ngươi lại có thể thắng…?"
Ta nhún vai: "Ta thắng thì sao? Sư tỷ, cá cược thì phải chấp nhận chuyện thua cuộc. Tỷ có thể hét lên rồi đấy."
Trận cá cược này có toàn bộ môn phái chứng kiến. Liễu Phiêu Phiêu dù không cam tâm, nhưng vẫn lẩm bẩm ba tiếng 'Ta - Liễu Phiêu Phiêu là kẻ vô liêm sỉ nhất thiên hạ', khiến mọi người bật cười.
Mặt nàng ta đỏ bừng, bỗng nhiên tát Thẩm Nhượng một cái, mắng: "Đồ phế vật! Tao đối tốt với mày, cho mày ăn ngon mặc đẹp, thế mà mày lại không đánh lại một con rắn nước, giữ mày lại thì có tác dụng gì?! "
"Một tháng nữa là đến kỳ thử luyện của môn phái. Nếu mày còn không hóa rồng, giúp tao rút được Vạn Linh Kiếm, thì cút ngay cho khuất mắt tao!"
Thẩm Nhượng ôm mặt, không nói một lời, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Mặc Bách Xuyên, không biết đang nghĩ gì.
"Tao nói chuyện với mày đấy, mày điếc hay câm rồi?!"
Liễu Phiêu Phiêu lại tát Thẩm Nhượng một cái nữa, rõ ràng là xem hắn như đối tượng để trút giận.
Thẩm Nhượng cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Biết rồi, ta nhất định sẽ hóa rồng."
Liễu Phiêu Phiêu hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn ta một cái rồi quay người bỏ đi.
Thẩm Nhượng nhìn ta và Mặc Bách Xuyên rồi đuổi theo, xem ra là đi dỗ dành nàng ta.
Trở lại Tàng Thư Các, Mặc Bách Xuyên tò mò hỏi ta Vạn Linh Kiếm là gì. Ta nói cho hắn biết đó là thánh kiếm của môn phái, chứa đựng ít nhất năm trăm năm tu vi.
Người khác đều biết một ngự thú sư cả đời chỉ có một linh thú bạn đời, nhưng người sở hữu Vạn Linh Kiếm, ngoài linh thú của mình, còn có thể sai khiến hàng trăm linh thú khác, là một vị thần thú thật sự.
Theo sư phụ ta nói, thanh kiếm đó đã được cắm ở vách núi sau từ khi Ngự Thú Tông thành lập, chưa từng có ai rút ra được. Nhưng cứ vài năm, môn phái lại tổ chức đại hội thử luyện, để các đệ tử tùy vào bản lĩnh mà rút kiếm.
Mặc Bách Xuyên bĩu môi, không thèm để tâm: "Mới chỉ năm trăm năm thôi à."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất