Chương 240: Thương tiếc.
Sau khi kết thúc chiến dịch Nghi Thành, thủy quân Giang Hạ trở về thành Vũ Xương nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Lý Tuấn hạ lệnh nghỉ ba ngày, rất nhiều binh lính ùa vào thành mua sắm nghỉ ngơi, khiến thành Vũ Xương trở nên náo nhiệt vô cùng.
Đang lúc hoàng hôn, Hoàng Xạ thúc lừa vào thành Vũ Xương. Gã đã hóa trang sơ qua, dán râu giả, đầu đội nón lá vành trúc, mặc một trường bào hơi cũ màu xanh, cưỡi một con lừa gầy trơ cả xương, thoạt trông như một tên nghệ nhân giang hồ nghèo túng. Hoàng Xạ buộc phải làm vậy, vì dân chúng thành Vũ Xương này hầu như ai cũng biết gã, nếu không cẩn thận thì sẽ bị người nhận ra và bắt lại mất.
Hoàng Xạ chậm rãi đi vào tòa thành đã xa cách mấy năm này, gã từng là chủ nhận của tòa thành này, nhưng hiện nay gã lại bị tòa thành này từ bỏ. Hoàng Xạ hối tiếc vô hạn, nghĩ tới trận chiến bại ba năm trước càng khiến lòng gã đầy thù hận và mất mát.
Nhưng thù hận và mất mát thì chẳng có ý nghĩa gì, phải dùng thủ đoạn thiết thực để báo thù, để đoạt lại cái vốn là của mình, bao gồm cả tòa thành này, mọi người trong thành, tất cả đàn bà trong thành này đều là tài sản riêng của Hoàng Xạ gã.
Lúc này, Hoàng Xạ đang nhìn chòng chọc một tòa nhà lớn, đó là tòa nhà quan của Lưu Cảnh, và người đang ở trong tòa nhà đó mà một người phụ nữ, một ả đàn bà khiến gã điên đảo thần hồn. Gã nhất định phải có được nàng ta, sắp rồi, gót sắc của quân Tào sắp vang vọng khắp Kinh Châu, khi đó chính là lúc Hoàng Xạ gã quay trở lại.
Hoàng Xạ dằn thù hận xuống, gã giục lừa đi tiếp. Không lâu sau gã đi tới trước một tòa nhà khác, nơi này là phủ của Biệt Bộ Tư Mã thủy quân Giang Hạ Lý Tuấn, phủ trạch này không lớn, chỉ chiếm diện tích tám mẫu. Lý Tuấn và thê tử cùng mấy đứa con đều ở nơi này, ngoài ra còn vài tên người hầu và nha hoàn nữa.
Hoàng Xạ đi tới trước tòa nhà này, nhìn chiếc đồng bài khảm trên tường, phía trên có hai chữ “Lý trạch”, chính là nơi này. Gã nhảy xuống lừa, đi lên trên thềm chắp tay với một lão già trông cửa:
- Hãy chuyển cáo cho Lý tướng quân, có người từ quê nhà tới.
Lão già chầm chậm liếc gã một cái, lắc lắc đầu:
- Nghe giọng không có giống!
Hoàng Xạ bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một khối đồng bài đưa cho lão già kia:
- Hãy chuyển thứ này cho Lý tướng quân, y nhìn là biết.
Đúng lúc này, sau lưng gã bỗng truyền tới một giọng nói lạnh lùng:
- Ngươi là ai?
Hoàng Xạ quay đầu lại, thấy sau gã là một tên nam tử có dáng người cao lớn khôi ngô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chiếc đồng bài trên tay gã. Lão già kia vội đứng dậy, cười nói:
- Lão gia về rồi!
Lúc này Hoàng Xạ mới biết người này chính là Lý Tuấn. Gã chậm rãi xoay người lại, nâng đồng bài kia trên tay, mỉm cười nhìn chăm chú ánh mắt của Lý Tuấn. Sắc mặt Lý Tuấn dần tái nhợt đi.
Điều quấy nhiễu y nhiều năm rốt cuộc đã tới. Vô số đêm, y vì giờ khắc này mà không thể tài nào ngủ được. Nhưng dù y có trốn tránh thế nào, giờ khắc này vẫn bày ra trước mặt y, không phải là ác mộng, mà hoàn toàn xảy ra ngoài đời
Nội tâm Lý Tuấn đột nhiên trở nên vô cùng yếu ớt, y gật đầu:
- Đi theo ta!
Lý Tuấn đầy lo lắng dẫn Hoàng Xạ vào nội đường. Hoàng Xạ thì đắc ý vô cùng, khi gã biết được đường đường chủ tướng thủy quân Giang Hạ lại là thám tử mà quân Tào an bài bên Lưu Cảnh, quả thực đã khiến cho gã mừng như điên. Như vậy là gã có thể dễ dàng hoàn thành được nhiệm vụ năm trăm chiếc chiến thuyền rồi.
Nhưng Hoàng Xạ cũng ngầm hiểu rằng Lý Tuấn ẩn dấu sâu như vậy, chưa chắc quân Tào đã đồng ý để y dễ dàng bại lộ. Nhưng vì năm trăm chiếc chiến thuyền, gã quyết định bất chấp bất cứ giá nào.
Hai người ngồi xuống, Hoàng Xạ lấy một tấm ngân bài ra, đặt lên bàn:
- Đây là lệnh bài của ta, Lý đồn trưởng hãy xem qua đi!
Lý đồn trưởng là chức vụ của Lý Tuấn ở trong quân Tào, đó chẳng qua chỉ là một chức quan quân cấp thấp. Mà Hoàng Xạ gã lại là Giáo úy, nên khi nói chuyện, ngữ khí của Hoàng Xạ rõ ràng có thái độ kẻ bề trên. Lúc này gã không định tiếp tục ngụy trang nữa, gã bỏ nón tre xuống, kéo lớp râu giả xuống khỏi mặt.
- Là ngươi!
Lý Tuấn lập tức ngẩn ra, y từng gặp Hoàng Xạ rồi, không ngờ đó lại là gã.
Hoàng Xạ dương dương đắc ý:
- Không ngờ phải không! Lý đồn trưởng, hiện giờ ta là Thủy Võ giáo úy của quân Tào, Thừa tướng tự mình gia phong.
Gã còn đặc biệt nhấn mạnh hai cái tên đồn trưởng và Giáo úy, dường như đang nhắc nhở chênh lệch thân phận giữa gã và Lý Tuấn. Lý Tuấn bất đắc dĩ, đành quỳ một gối, ôm quyền thật cao, nói:
- Mạt tướng Lý Tuấn tham kiến Hoàng giáo úy.
Hoàng Xạ đắc ý vô cùng, dường như suýt không nhịn nổi mà ngửa mặt lên trời cười ha hả, gã giả bộ nói:
- Lý đồn trưởng xin hãy đứng lên, đừng đa lễ như vậy.
Lý Tuấn yên lặng ngồi xuống. Hoàng Xạ thấy y không nói gì, bèn chủ động nói mục đích của mình khi đến đây:
- Lý đồn trưởng hẳn là biết chuyện quân Tào đóng quân ở Nam Dương rồi nhỉ!
- Ta không biết!
Lý Tuấn lắc đầu.
- Nên như thế! Giang Hạ này khá bế tắc, tin tình báo tới chậm cũng là bình thường.
Hoàng Xạ có vẻ xấu hổ, chỉ phải giải thích:
- Thừa tướng đã tăng ba vạn binh tới quận Nam Dương, hiện tại nơi đó có năm vạn đại quân, chuẩn bị quét sạch Kinh Châu. Nhưng chiến thuyền vượt sông lại không đủ, nên Tào tướng quân hy vọng ngươi có thể dẫn thủy quân Giang Hạ phản chiến.
- Là vị Tào tướng quân nào?
- Đô Đình hầu Tào Nhân tướng quân.
Lý Tuấn trầm tư một lúc lâu rồi nói:
- Hoàng giáo úy, không phải là ta không tin ngài, nhưng chuyện này rất hệ trọng, nhất định phải cẩn thận, nên ta hy vọng nhìn thấy thủ lệnh của Tào Nhân tướng quân.
Hoàng Xạ làm gì có được thủ lệnh của Tào Nhân, chuyện này vốn là gã tự tiện bày lên, nhưng gã cũng có chuẩn bị rồi.
Hoàng Xạ lấy lệnh tiễn mà năm đo Tào Tháo cho gã, đặt lên bàn, đẩy cho Lý Tuấn, cười nói:
- Thực không dám giấu, mệnh lệnh của Thừa tướng về chuyện này chỉ là khẩu lệnh, đây là lệnh tiễn của Thừa tướng, ngươi hẳn là biết chứ!
Lý Tuấn nhận lấy lệnh tiễn, sắc mặt lập tức thay đổi, y nhận ra đây là lệnh tiễn của Tào Tháo.
Lý Tuấn chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn ra bên ngoài một lúc lâu. Y nhớ tới cảnh tượng năm đó khi tuân lệnh tới Giang Hạ, mẹ y bị quân Tào giám thị, đó là thủ đoạn của quân Tào, dùng người nhà làm con tin, ép bọn họ phải trung thành với quân Tào.
Y lại nhớ tới những năm cùng chung hoạn nạn với Lưu Cảnh, từng bước phát triển, huấn luyện quân tốt, tạo chiến thuyền, viễn hành thử thuyền. Những chuyện cũ khắc cốt ghi tâm ấy dường như mới chỉ là hôm qua.
Còn cả sự tín nhiệm tuyệt đối của Lưu Cảnh với y, giao thủy quân Giang Hạ cho y, thậm chí cho phép y tự chủ mang binh đi xa huấn luyện. Tất cả những điều đó như những gợn sóng nổi lên trong lòng Lý Tuấn.
Không biết qua bao lâu, y quay đầu lại, trong mắt hiện lên sát khí, chậm rãi nói:
- Chuyện khá hệ trọng, hãy để ta suy nghĩ, sáng mai trả lời Hoàng giáo úy, thế có được không?
- Đương nhiên là được rồi!
Hoàng Xạ đáp ứng.
Lý Tuấn trầm ngâm một chút, rồi quay đầu lại, nói:
- Mấy ngày nay Giang Hạ đang nghiêm tra thám tử Tương Dương, mà đến tối thì kiểm tra cực nghiêm, Hoàng giáo úy hãy ở lại phủ của ta đi! Còn cả tùy tùng của Giáo úy nữa, tốt nhất là tiếp hết tới đây, không thể để xảy ra nửa điểm sơ suất.
Hoàng Xạ lắc đầu, cười nói:
- Chỉ có một mình ta, lần này ta không dẫn tùy tùng chính là để giữ bí mật.
Lý Tuấn gật đầu, đưa lệnh tiễn trên bàn cho gã:
- Đây chính là lệnh tiễn của Thừa tướng, hãy cất giữ cẩn thận.
- Đương nhiên, ta luôn rất cẩn thận!
Hoàng Xạ cười, chìa tay ra đón lấy. Ngay trong giây lát đó, trong tay Lý Tuấn xuất hiện một con dao găm, y vung lên, hàn quang vụt lóe, huyết quang tóe lên. Hoàng Xạ không đề phòng, cổ tay phải bị chặt đứt.
Hoàng Xạ rú lên một tiếng, ngã rầm ra đằng sau. Gã vốn giỏi võ hơn Lý Tuấn, nhưng gã quá tự tin, có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Lý Tuấn lại nổi loạn như vậy.
Lý Tuấn hét lớn một tiếng rồi nhào tới, lúc này Hoàng Xạ đã kịp phản ứng, giơ chân đá vào lưng Lý Tuấn khiến y ngã xuống đất. Gã xoay người bò lên, lại quên rằng mình đã mất tay phải, thế là chống hụt, lại ngã xuống, cổ tay bị đứt kia đâm xuống đất, đau tới mức khiến gã gần như ngất xỉu đi.
Nhưng đúng lúc này, năm sáu tên lính từ bên ngoài vọt vào, vung đao chém tới tấp. Hoàng Xạ bị trọng thương, khó có thể phòng ngự, cuối cùng bị loạn đao chém chết trong phòng.
Hoàng Xạ trà trộn ở Kinh Châu ba năm, dù thế nào cũng không ngờ rằng gã lại chết trong tay Lý Tuấn. Đây cũng là vì gã phán đoán sai lầm, lại nóng ruột muốn kiếm công trạng gây ra.
Lý Tuấn đứng lên, nhìn chằm chằm vào thi thể của Hoàng Xạ, không khỏi thở dài một hơi.
…
Bến tàu Vũ Xương, con thuyền của Lưu Cảnh chầm chậm cập bờ. Không chờ binh lính xuống thuyền, Lưu Tuấn xách theo một bọc nhỏ bước nhanh lên thuyền, bỏ đi ngoại trang, cởi trần nửa người quỳ gối trên boong thuyền.
- Tội thần Lý Tuấn bất trung bất hiếu đến tạ tội với Thái thú!
Lưu Cảnh đi ra khỏi khoang thuyền, kinh ngạc nhìn Lý Tuấn, hắn không đỡ Lý Tuấn dậy mà nói với thân binh tả hữu:
- Dẫn y vào khoang!
Trong khoang thuyền, Lưu Cảnh sắc mặt ngưng trọng nghe Lý Tuấn kể rõ, sắc mặt hắn dần xanh mét. Hắn bỗng đứng dậy, chắp tay đi qua đi lại trong khoang thuyền, vừa là thất vọng, vừa là phẫn nộ. Hắn dù thế nào cũng chẳng ngờ, Lý Tuấn, kẻ đã đi theo hắn năm năm, lại là nội ứng của quân Tào.
Đây là tâm phúc hắn tin tưởng nhất, lúc ở Du chước Sở đã theo hắn, không ngờ y lại là…
Lưu Cảnh đột nhiên dừng chân lại, bộ ngực phập phòng, lòng cảm thấy nhục nhã vì bị lừa gạt. Đây là loại tình cảm mãnh liệt mà hắn chưa từng có, hắn cũng không biết đó là tư vị gì, dường như một con dao đang cắt vào tim hắn, khiến tim hắn đẫm máu tươi, khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Hắn quay ngoắt đầu lại, trừng mắt nhìn Lý Tuấn, đôi mắt đỏ như máu, rốt cuộc không nhịn nổi mà gầm lên:
- Ngươi giải thích với ta như thế nào đây?
- Ngươi thật sự làm ta thất vọng!
Lưu Cảnh gằn từng chữ.
Nước mắt chảy xuống dọc theo khuôn mặt Lý Tuấn, y dập đầu thật mạnh ba cái, đau buồn nói:
- Thuộc hạ tự biết tội đáng muôn chết, nguyện lấy cái chết chuộc tội. Chỉ khẩn cần Thái thú nể giao tình nhiều năm đừng làm khó vợ con thuộc hạ, bọn họ không biết gì cả.
Nói xong, y cắn chặt răng, rồi rút ra con dao găm bên hông cắt vào cổ mình. Lưu Cảnh kinh hãi, nhanh tay nhanh chân đá văng con dao găm trong tay y đi, nhưng vẫn chậm một bước, con dao sắc bén đã cắt đứt cổ họng y, máu tươi ào ào chảy ra.
Lưu Cảnh đỡ lấy y, quay đầu hô to:
- Mau đi tìm quân y!
Lý Tuấn ôm lấy miệng vết thương, khuôn mặt đầy nước mắt:
- Mẫu thân ở trong tay quân Tào, trung hiếu chẳng thể vẹn toàn, chỉ có cái chết…
Còn chưa nói xong, y đã ngất đi. Lưu Cảnh lòng nóng như lửa đốt, xé toang vạt áo băng bó miệng vết thương cho y, lúc này mấy tên lính dẫn theo quân y vọt vào.
Mọi người luống cuống cứu trị cho Lưu Tuấn. Lưu Cảnh đứng lên, nhặt lấy bọc nhỏ mà Lưu Tuấn mang đến, run rẩy mở ra, không ngờ bên trong là đầu người, nhìn kỹ lại, Lưu Cảnh nhận ra, đúng là đầu của Hoàng Xạ.
Lưu Cảnh ngây ra một lúc lâu, rồi dường như minh bạch được điều gì đó. Hắn chắp tay đi đến trước cửa sổ, ngưng mắt nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài. Một lúc lâu sau hắn thở dài một hơi.
Lúc này, trong lòng hắn là đủ mọi cảm thụ.