Chương 720: Khương Duy đã đến.
Trong đại trướng, Lưu Cảnh đứng trước địa đồ có chen vài cờ nhỏ, đây là hắn chuẩn bị ở Tây Hải cao nguyên xây dựng ba toà quân thành, hơn nữa phía Bắc Tây Hải có quân trại Đại Đấu Bạt Cốc, như vậy xung quanh có nơi quân trú, trên cơ bản ngăn giữ các yếu điểm chiến lược của cao nguyên Tây Hải.
Pháp Chính chỉ chỉ Hà Khúc nói:
- Ta ở Hán Trung nghe nói địa khu Hà Khúc Hoàng Hà là một mảnh đất trù phú, dân cư đông đúc, khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu, rất thích hợp cho nông canh bên kia cũng chia phần đất cho người Khương, đất Thục cho người Hán, làm nông canh cho nên người Quan Trung có tục ngữ là "Xanh tử Hà Khúc mạch, ngạ tử Quan Trung lương".
- Những lời này có ý gì?
Lưu Cảnh tò mò hỏi
- Ý của những lời này chính là tuy rằng Quan Trung có đất đai phì nhiêu, có được sản lượng lương thực khá cao nhưng thuế phú cũng cực kỳ cao, một năm làm lụng vất vả mới thu hoạch được lương thực ấy nhưng sau khi nộp thuế phú chỉ còn lại đủ sống tạm qua ngày, còn Hà Khúc bên kia không có quản lý của quan phủ, sản lượng cũng không thấp nên thu được bao nhiêu đều có thể giữ lại không cần thuế phú, cho nên nói "xanh tử Hà Khúc mạch".
Lưu Cảnh gật gật đầu nói:
- Đối với người Hán ở Trung Nguyên mà nói ở đó chính là bảo địa né tránh thuế đất đai, ta thật hy vọng không có nhiều người Hán sẽ qua bên đó.
- Quả thật không nhiều lắm, chỉ có mấy ngàn người, chủ yếu năm đó dân chạy nạn trốn loạn Lý Thôi, nguyên bản có mấy vạn người, sau đó phần lớn đi Hán Trung và Ba Thục, hiện tại bên đó khoảng chừng bốn năm nghìn người.
Lưu Cảnh kỳ quái liếc nhìn Pháp Chính, Pháp Chính sao có thể không biết được, Pháp Chính hiểu được nghi vấn của Lưu Cảnh thản nhiên cười lớn:
- Đơn giản vì ta từng đi qua, sau đó mới đi Ba Thục.
- Thì ra là thế, vậy tại sao không lưu lại Hà Khúc, nơi đó sao không giữ được người lại?
Pháp Chính nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Mọi người không ở nơi đó sinh sống vì họ có cảm giác không được an toàn, cảm giác khi rời xa Trung Nguyên lại không có đất đai để ở, sống một nơi cô độc như thế khiến người ta không thể chịu nổi, mặc dù không có quan phủ thu thuế nhưng lại luôn luôn sợ tai họa rình rập, nếu có tai họa tổn thất cũng không nhỏ.
- Ví dụ như tai họa gì?
Lưu Cảnh lại hỏi.
- Ví như sợ xung đột giữa dân địa phương người Khương và những cường hào xảo quyệt, nhưng quan trọng hơn chính là trộm cướp, khi mùa thu hoạch vừa đến bọn trộm cướp hoành hành trộm của người dân, thậm chí còn xông vào nhà giết người gian dâm, cho nên tất cả mọi người dần dần không ở nơi này nữa mà lục đục quay về Trung Nguyên, chủ yếu đi Hán Trung và Ba Thục, ở đó mặc dù thuế phú cao nhưng cuộc sống vẫn bình yên hơn nhiều.
Lưu Cảnh khoanh tay đi qua đi lại trong đại trướng vài bước, lẩm bẩm:
- Nói tới chuyện này ta nghĩ mình cần phải đi xem qua một chút.
Lúc này một gã thi vệ ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Điện hạ, bên ngoài quân doanh có một thiếu niên bảo là con trai của Khương Thiếu Thường, đồng hành cùng y còn có một danh y, có chuyện quan trọng cần cầu kiến Điện hạ.
Lưu Cảnh ngẩn ra, Khương Thiếu Thường là ai? Pháp Chính lại cười nói:
- Khương Thiếu Thường chính là Khương Quýnh.
Lúc này Lưu Cảnh chợt hiểu, như vậy thiếu niên kia chính là Khương Duy rồi, hắn vội nói:
- Cho họ tiến vào.
Lưu Cảnh nhìn Pháp Chính cười nói:
- Ta nghe Mã Đại nói, thiếu niên này là một người khá thông minh, nếu cho học hỏi thêm nhất định sẽ là người tài giỏi, Hiếu Trực không ngại nhận hắn chứ.
Pháp Chính gật đầu cười cười, y cũng có vài phần hứng thú.
Không lâu sau, vài tên thị vệ dẫn Khương Duy và Vương Xuân tiến vào doanh trại, vốn bọn họ muốn đi quận Tây Bình nhưng khi đi ngang qua Đại Đấu Bạt Cốc nghe nói Lưu Cảnh ở phía nam Tây Hải luyện binh nên liền vượt qua Tây Hải mà tới, Vương Xuân lo lắng sợ Khương Duy đi một thân một mình, gã lại đối với vùng này khá tinh tường nên dẫn Khương Duy xuôi Nam, nhanh chóng liền tìm được nơi dừng chân của quân Hán.
Khương Duy quỳ xuống thi lễ:
- Vãn bối Khương Duy bái kiến Hán Vương Điện hạ!
Lưu Cảnh vội đỡ người cậu dậy, cười tủm tỉm hỏi:
- Phụ thân ngươi đâu rồi, sao lại đến nơi này một mình?
Khương Duy rơi lệ nói:
- Chúng ta trốn ra từ Trương Dịch đến đây, phụ thân sinh tử không rõ, ta đi tránh qua Đại Đấu Bạt Cốc nghe nói Điện hạ ở phía Nam Tây Hải nên liền chạy đến.
- Hóa ra là vậy.
Lưu Cảnh trấn an cậu vài lời, ánh mắt dừng lại trên người Vương Xuân, thấy y tuổi chừng ngoài năm mươi dáng người không cao, có phong phái tiên đạo liền hỏi:
- Vị tiên sinh này là ai?
Vương Xuân khom người thi lễ nói:
- Thảo dân Vương Xuân, làm nghề y ở Hà Hoàng, chỉ là thảo thuật hương y mà thôi, sợ Khương Thiếu Lang một thân một mình đến đây cho nên thần đi cùng hắn, đa tạ Điện hạ đã quan tâm.
Pháp Chính bên cạnh kinh ngạc nói:
- Có phải các hạ chính là Thái Thường Thừa Vương Trọng Khanh của năm đó không?
Vương Xuân khẽ mỉm cười:
- Chuyện đó đã hai mươi mấy năm rồi, không ai còn nhớ nữa, nếu ta đoán không lầm năm đó ngươi là Pháp Hiếu Trực được xưng là Tam Phụ Thần Đồng.
- Đúng, ta chính là Pháp Chính.
Pháp Chính có chút kích động vội giới thiệu cùng Lưu Cảnh:
- Vị trưởng bối này chính là đệ đệ Vương Doãn, nhận chức Thái Thường Thừa, kể từ khi Lý Thôi công phá thành Trường An huynh ấy liền không thấy tông tích, lúc này ta mới biết hóa ra chính là Vương thần y, năm đó là Vương Thái Thường.
Lưu Cảnh cũng thi lễ cười nói:
- Ta có nghe Đê Vương A Quý có nói Hà Hoàng có một thần y là Vương Xuân, hóa ra chính nói các hạ, ngưỡng mộ đã lâu.
Vương Xuân thấy Lưu Cảnh đối với quá khứ của mình không có hứng thú, xem trọng mình của hiện tại nên trong lòng y thật có hứng thú, đây đúng là điều y muốn vội khiêm tốn nói:
- Thảo thuật hương y mà thôi, không dám xưng là thần y.
- Vương tiên sinh quá khiêm tốn rồi, mời ngồi.
Vương Xuân cũng không khách khí, nhanh chóng ngồi xuống, y nghe danh Lưu Cảnh đã lâu cũng muốn tận mắt nhân vật huyền thoại này một chút. Lúc này, Lưu Cảnh cũng kéo Khương Duy ngồi cùng hỏi cậu:
- Nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra?
Khương Duy liền mang chuyện phát sinh ở Trương Dịch kể lượt qua một lần, Lưu Cảnh không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng, Nam Cung Tác này thực sự có can đảm thừa dịp mà tấn công Lũng Tây sao?
Nhưng vẻ mặt hắn không lộ ra điều gì, cố trấn an Khương Duy nói:
- Yên tâm đi, nếu phụ thân ngươi bị bắt, ta sẽ lệnh cưỡng chế Nam Cung Tác giao người.
- Đa tạ Điện hạ đã quan tâm, vãn bối muốn nhắc nhở Điện hạ, Nam Cung Tác là kẻ vong ơn phụ nghĩa, dù Điện hạ có đối tốt với y thế nào y cũng xem việc đó là đương nhiên, chỉ cần không làm theo ý y, y sẽ ghi hận trong tâm, lại bóc lột bộ tộc tàn khốc, hơn nữa thật sự không được nhân tâm, Điện hạ có thể thấy được thói kiêu căng của y.
Lưu Cảnh thấy một dứa bé mới mười hai mười ba tuổi có thể nói ra những lời này liền gật đầu:
- Ta biết rồi, vừa lúc ta định đến Hà Khúc xem thế nào, cháu đi chung với chúng ta đi.
- Nhưng....
Khương Duy vội la lên:
- Nam Cung Tác có ý tiến công Lũng Tây, Điện hạ phải nhanh chóng quay về mới phải chứ!
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Nói thật ta đang chờ Nam Cung Tác tiến công Lũng Tây, dứt khoát ta sẽ cho y một đòn chí mạng.
Trong tâm Khương Duy lúc này mới ngộ ra, thì ra Hán Vương muốn tìm cớ để trừng trị Nam Cung Tác. Vương Xuân bên cạnh cười nói:
- Ta từng đến Hà Khúc chữa trị, bên kia địa hình cùng phong tục cũng có chút hiểu biết, nếu Hán Vương Điện hạ không chê, ta nguyện dẫn đường cho Điện hạ.
Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn đang cần một người quen thuộc tình hình ở Hà Khúc, khi thấy Vương Xuân xung phong nhận hắn lập tức chắp tay hành lễ:
- Như thế, đa tạ Vương tiên sinh nhiều.
Địa khu Hà Khúc là nơi cua quẹo đầu tiên của Hoàng Hà, vùng này cây cỏ xanh um, khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu, nước tưới dồi dào đồng bằng rộng lớn. Từ xưa đến này đã là cao nguyên Thanh Tạng thì có khá ít đất nông nghiệp, thời triều Đường, Thổ Phiên xâm phạm Trung Nguyên, địa khu Hà Khúc là vùng đất sản xuất lương thực tiếp tế quan trọng cho quân đội Thổ Phiên.
Thời Tam quốc, địa khu Hà Khúc lại có một vài người Khương, bọn họ thuộc loại một chi của Thiêu Đương Khương ở địa khu Hà Khúc làm canh tác nông nghiệp, từ khi Đổng Trác và Lý Thôi gây loạn, một lượng lớn dân chúng Quan Lũng trốn vào hướng Tây Hà Khúc, ở địa khu Hà Khúc này khai hoang canh tác, trải qua cuộc sống tự cung tự cấp đồng thời bọn họ cũng mang đến kỹ thuật nông canh tiên tiến, khiến địa khu Hà Khúc càng ngày càng phát triển.
Từ khi chiến loạn ở Trung Nguyên dần dần được ổn định, người Hán ở địa khu Hà Khúc cũng dần dần trở về quê nhà khiến cuộc sống phồn vinh của dân chúng nơi này trở nên tiêu điều hơn. Lúc này đã đến tháng năm, đúng trưa ngày hôm ấy một đội kỵ binh quân Hán trùng trùng điệp điệp dùng bè mà vượt sông Hoàng Hà, hướng vào địa khu Hà Khúc.
Đội quân đó chính là mười lăm nghìn kỵ binh quân Hán được Lưu Cảnh suất lĩnh, hơn một tháng huấn luyện ở cao nguyên, nên sức chịu đựng của kỵ binh tăng khá cao, kết quả sự huấn luyện này thật sự được Lưu Cảnh tán thưởng, hắn thậm chí còn nghĩ sẽ xây dựng một trại huấn luyện ở cao nguyên, tiếp tục cho đội quân khác đến huấn luyện, việc này sẽ mang lại lợi ích cho quân đội phía Nam vì tính kiên nhẫn tác chiến không đủ.
- Điện hạ, dường như Pháp quân sư rất thích Khương Duy.
Mã Đại đi bên cạnh cười nói cùng Lưu Cảnh.
Lần này Mã Siêu không đến cao nguyên tham gia huấn luyện mà ở Lũng Tây cũng cố quân Hán chiếm lĩnh Lũng Tây, đó là nguyên nhân Lưu Cảnh không lo lắng khi nghe tin Nam Cung Tác có ý tấn công Lũng Tây với quy mô lớn. Lũng Tây có Mã Siêu và Bàng Thống suất ba vạn quân trấn thủ, nên Lưu Cảnh mới có thể thư thái như vậy.
Lúc trước Mã Đại đã từng là đại tướng kỵ binh ở Tây Lương, phương diện huấn luyện kỵ binh thậm chí còn mạnh hơn huynh trưởng Mã Siêu của gã, cho nên lần này huấn luyện ở cao nguyên Mã Đại được toàn quyền phụ trách.
Lưu Cảnh cũng khẽ cười nói:
- Mặc dù Khương Duy còn niên thiếu nhưng ta cảm giác suy nghĩ của nó rất chín chắn, tuy chưa được trưởng thành nhưng lối suy nghĩ tỉ mỉ tinh thế, cẩn thận, nếu nó được học hỏi thêm tương lai chẳng khác nào Đặng Ngải, cũng sẽ là một vị đại tướng độc chắn một phương, nếu Pháp quân sư có ý, ta cũng muốn y trở thành sư phụ của Khương Duy.
Mã Đại cũng gật gật đầu cười nói:
- Khương Duy cũng có thể lại một đại tướng luyện võ, huynh trưởng tại hạ cũng đang tìm kiếm đồ đệ, Mã gia và Khương gia có quan hệ cũng thân thiết không bằng bảo huynh trưởng ta dạy võ nghệ cho nó, Điện hạ cảm thấy thế nào?
- Chỉ cần hai bên nguyện ý thì ta không có ý kiến gì cả.
Lúc này, Pháp Chính cũng đi chậm ngựa lại song song cùng Lưu Cảnh, Lưu Cảnh cười hỏi:
- Tên đồ đệ này có khiến Hiếu Trực hài lòng không?
Pháp Chính gật đầu cười nói:
- Người này như ngọc thô chưa được mài dũa vậy, Pháp Chính chỉ sợ mình tài hèn học ít không dạy nổi y, ta nghĩ để y đến Tương Dương học ở trường, có Bàng Đức Công, Tuân Lệnh Quân dạy dỗ nền tảng trước, năm năm sau lại đến ta dạy.
- Hiếu Trực suy nghĩ khá chu toàn, thật sự khiến người ta kính nể.
Tuy rằng Lưu Cảnh rất quan tâm đến sự phát triển của Khương Duy nhưng hắn vẫn không để lộ ra, hắn là Hán Vương, biểu hiện ra ngoài quan tâm người nào đó quá sẽ ảnh hưởng khá lớn, hắn liền giao Khương Duy cho Pháp Chính và Mã Đại, như thế là được rồi.
Lưu Cảnh cười cười sau đó lại chuyển đề tài nói về địa khu Hà Khúc, hắn dùng roi ngựa chỉ ra nơi xa có vùng đất phì nhiêu, cảm khái nói:
- Đất đai phì nhiêu như thế, lại có nước non đầy đủ, ánh mặt trời chiếu sáng nhưng lại ở nơi hoang vu này thật là đáng tiếc, chúng ta nhất định phải sử dụng triệt để.
Lúc này Vương Xuân dẫn đường cũng dùng roi ngựa tiến lên trước nói:
- Khởi bẩm Điện hạ, vùng này chưa thể nói là tốt nhất, cách hướng Đông Bắc hai trăm dặm nơi có nhân khẩu tụ tập đông đúc, đó mới chính là vùng đất báu vật thiên hoa, sản lượng lúa mì so với địa khu Hà Hoàng cao gấp hai lần, hơn nữa Hoàng Hà nước chảy chậm có thể dựng cầu trên mặt sông, hướng Đông có thể đi Hà Hoàng, hướng Bắc nhanh đến Tây Hải, giao thông khá tiện lợi.
Vương Xuân nói một hơi khiến Lưu Cảnh khá chú ý, hắn cười nói:
- Quả thật ta không thể chờ được, lệnh binh lính tăng thêm tốc độ.