Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 721: Thiết lập quận Hà Khúc.

Chương 721: Thiết lập quận Hà Khúc.


Hai ngày sau, quân Hán đã tới Hà Khúc nơi có người dân sinh sống, nơi tụ tập dân cư này so với Trung Nguyên chênh lệnh quá xa, đi vài dặm mới nhìn thấy một gia đình, nơi này đất đai rộng rãi, nhà nhà đều có đất đai khá rộng, đối với họ mà nói không phải không có đất để làm mà chính không có người để làm.
Đội quân chậm rãi hành quân trên đường lớn, hai bên là đồi núi chập chùng cùng nhiều hoa dại đầy khắp nơi, muôn hoa đua nở. Xa xa là rừng rậm còn nguyên sơ, nước sông xanh biếc trong suốt thấy tận đáy, những con cá lớn ở giữa sông uốn lượn mình trong sóng nước, những cá chép lớn nhảy lên khỏi mặt nước, vẩy cá dưới ánh mặt trời sáng rạng rỡ, hết thảy những cảnh vật này đều nằm ngoài tâm trí của con người.
Lưu Cảnh thấy quân lính gặp sông suối đều vô cùng khoái trá liền cười nói:
- Hãy nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ.
Mệnh lệnh được truyền xuống, bọn lính hoan hô thật lớn chạy về chỗ con sông, vùi đầu vào nước sông trong suốt uống nước thỏa thích, chiến mã cũng đi đến sảng khoái thưởng thức nước sông ngọt lành, tiếng cười vang rộng cả bờ sông. Lúc này Lưu Cảnh thấy trên gò núi có một gia đình, nhìn kiểu dáng xây dựng như phòng xá ở khu Quang Trung, dường như có người đang hướng bên này nhìn trộm, hắn liền nhìn Pháp Chính và Vương Xuân cười nói:
- Đi thăm hỏi dân bản xứ một chút.
Ba người Lưu Cảnh được hơn mười thị vệ bảo vệ đi lên đồi núi, đi đến trước nhà, một tên lính tiến lên gọi lớn:
- Có ai không?
Sau một lúc lâu mới có một lão già đi ra, nơm nớp lo sợ nói:
- Có chuyện gì không?
Đúng là khẩu âm vùng Phùng Dực Quan Trung, Pháp Chính cũng dùng tiếng Quan Trung nói:
- Lão trượng là đồng hương của ta rồi.
Lão già sửng sốt bất ngờ vui lên:
- Vị tiên sinh này cũng là người quận Phùng Dực sao?
- Ta là người Mi huyện.
Lão già lập tức kích động lên:
- Ta cũng là người Mi huyện, ta là người An Viễn Hương, tiên sinh là người ở đâu?
Vừa nói đến đây lão già bỗng nhiên ý thức được mình có chút bất kính, lão nhìn thoáng qua Lưu Cảnh bất an nói:
- Các người đến đây có chuyện gì sao?
Lưu Cảnh ôm quyền cười nói:
- Chúng ta là quân Hán, đi ngang qua nơi này muốn nhờ lão trượng một chút.
Lão già này không biết quân Hán, tưởng rằng quan binh Hán triều liền gật đầu:
- Mời vào!
Ba người Lưu Cảnh theo lão già đi vào nhà, thị vệ đứng lại trong sân, trong phòng trang bị đơn sơ, đất được nặn thành bàn, có lẽ tự bản thân làm, còn có một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi sợ hãi đứng sau lưng lão.
- Mời ngồi, nhà tôi khá sơ sài.
Ba người Lưu Cảnh ngồi gần bàn nhỏ, lão lại mang ra mấy bát để bọn hắn uống nước. Lưu Cảnh mời lão ngồi xuống hỏi:
- Xin hỏi lão trượng, địa khu Hà Khúc này đại khái có bao nhiêu gia đình ở, bao gồm cả người Khương và người Hán.
- Lão thật sự cũng không biết chính xác, tuy nhiên đầu năm nghe người ta nói qua khoảng chừng có ba bốn ngàn gia đình gì đó, người Khương khoảng hai ngàn hộ, còn lại đều là người Hán, bọn họ đều là bà con, khoảng tám chín nghìn người đã chung sống trong vài thập niên. Người Khương và người Hán vẫn cho nhau thông hôn nên khó có thể phân biệt được, như con rể của ta cũng chính là người Khương nên có thể giao lưu ngôn ngữ.
Lưu Cảnh quay đầu liếc nhìn vào trong, hắn cảm giác trong buồng có người, đoán có lẽ vợ lão và con dâu không dám ra, hắn liền cười hỏi:
- Lão dường như có vẻ sợ quân đội?
Lão thở dài nói:
- Đáng lẽ thấy người cùng quê ta phải vui mới phải, nhưng năm đó nhà chúng ta đã bị quan binh hại thảm, ta cảm thấy như mới ngày hôm qua thật sự không đành, chính thế nên hãy tha lỗi cho sự vô lễ vừa rồi của lão.
Lưu Cảnh cười nói:
- Chúng ta là quân Kinh Châu, không phải đội quân Quan Trung.
- Ồ, Kinh Châu ta có đi qua, còn gặp Lưu Châu Mục, người này đối xử rất tốt, không biết hiện tại ông ta thế nào?
- Lưu Kinh Châu từ mười năm trước đã qua đời rồi, lão rời khỏi Quang Trung lúc nào?
- Năm Hưng Bình thứ hai, Lý Thôi gây loạn, ta mang người nhà rời khỏi Quan Trung đến đây, nhoáng mới đó mà đã hai mươi năm rồi.
Lão già không kìm được thở dài
- Lão trượng vẫn chưa một lần trở về quê hương sao?
Pháp Chính bên cạnh thân thiết hỏi han.
Lão lắc đầu:
- Năm đó ta có ba con trai, đứa con cả nhà ta bị loạn quân giết chết, con thứ mới mười sáu tuổi bị bắt đi gia nhập quân ngũ đến nay sống chết thế nào ta cũng không rõ. Lúc đó ta mới bốn mươi tuổi mang theo vợ cùng đứa con út chạy khỏi Quan Trung, đi theo đám dân chạy nạn đến đây, mới đó mà đã hai mươi năm, đôi khi ta cũng muốn trở lại quê nhà nhưng không dám.
Lão ôm chầm cháu trai nước mắt rơi lã chã nói:
- Hơn nữa còn cháu ta, nó chưa bao giờ rời khỏi đây, chẳng lẽ nó phải ở nơi này cả đời sao?
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu cười nói:
- Lão trượng không cần phải sợ hãi, Quan Trung đã kết thúc chiến tranh rồi, hiện tại đang được xây dựng trở lại, nhiều người Ba Thục, Hán Trung đã trở về quê nhà, quan phủ sẽ phân phối dân cư, trong vòng năm năm miễn thuế, sau mười năm mới tiến hành thu thuế, giảm lao dịch, giảm thuế phú. Lúc này lão trở về quê không có vấn đề gì cả, nếu lão trượng không muốn trở về thì ở Hà Khúc này cũng không có gì xấu cả.
- Vì sao?
Lão vừa lau nước mắt vừa hỏi.
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Vì ta quyết định thành lâp quận Hà Khúc, kết hợp với Lâm Thao, Lũng Tây để di chuyển người Hán đến nơi này, miễn thuế phú lao dịch năm mươi năm. Trước khi cải tạo huyện thành Hà Khúc, ta sẽ chiêu mộ lao động, cũng giống như lão và con trai có thời gian có thể tham gia, ta phải bảo vệ sức dân, sẽ không có gì mệt nhọc, còn có thể kiếm được tiền.
Lão giả vừa cao hứng lại vừa kinh ngạc, cao hứng vì rốt cuộc triều đình cũng xây dựng lại quận Hà Khúc, hơn nữa lại còn miễn thuế phú lao dịch năm mươi năm, còn kinh ngạc vì thấy vị tướng quân này nhìn còn khá trẻ không ngờ lại có thể quyết định thành lập quận huyện, có thể thấy được thân phận của hắn không tầm thường.
Pháp Chính có ý nói toạc thân phận của Lưu Cảnh nhưng Lưu Cảnh lại lắc đầu không cho, hắn đứng dậy chắp tay nói:
- Không quấy rầy lão trượng nữa chúng tôi xin cáo từ.
Lưu Cảnh lại lệnh thân binh mang tặng lão năm cái da dê làm lễ gặp mặt, lão vô cùng cảm ơn đưa tiễn họ ra cửa, lúc này Vương Xuân không kìm được hỏi Lưu Cảnh:
- Điện hạ thật sự quyết định thành lập quận Hà Khúc sao?
Lưu Cảnh dùng roi ngựa chỉ vào phong cảnh xa xa nói:
- Một vùng đất giàu có phì nhiều như thế, là kho bấu chưa được tìm ra, sao ta có thể làm như không thấy được chứ. Tuy nhiên việc thành lập quận huyện là việc lâu dài, ta tính mở đồn điền trong này giảm bớt nhân số binh trú quanh Tây Hải. Quân đội chuyển tới huyện Hà Khúc, xây dựng nơi huấn luyện, sau này tất cả quân Hán cứ nửa năm đến Hà Khúc tập luyện một lần.
Vương Xuân trầm ngâm một chút nói:
- Nếu Điện hạ có ý định khai thác phát triển Hà Khúc, ta cũng nguyện vì Điện hạ dốc sức, chuyển nhà đến Hà Khúc ở.
Lưu Cảnh cười to:
- Nếu Vương tiên sinh nguyện đến, không ngại thì hãy đảm nhiệm chức Thái thú Quận Hà Khúc này.
Vương Xuân ngạc nhiên, y vừa muốn xua tay từ chối nhưng Lưu Cảnh lại nhanh chóng rời đi, xa xa nghe âm thanh hắn truyền đến:
- Làm thầy thuốc cúng tứ phương, làm Thái thú được người người xem trọng, tiên sinh không cần từ chối nữa.
Vương Xuân cũng không khỏi cảm thấy run sợ, năm nay lão mới năm mươi bốn tuổi, làm tiếp mười năm Thái thú có thể lưu danh trăm năm. Trái tim giành cho giới quan trường nguội lạnh giờ lại bắt đầu nóng lên lần nữa.
Sau khi quân Hán tiêu diệt Dương Thiên Vạn và Tống Kiến, chư Hồ Lũng Tây đã hoàn toàn thần phục Hán quốc, nhưng vùng người Hồ ở Lương Châu lại thủy chung không đến yết kiến. Ở Lương Châu có phần đông người Hồ cư trú, tuy nhiên mấy năm trước Mã Siêu tiến quân đội đến Quan Trung phần lớn thế lực chính ở Lương Châu là người Hồ, ví như Dương Thu Quân chính là quân đội Đê Hồ ở Lương Châu.
Sau khi Mã Siêu mang một trăm ngàn đại quân Tây Lương đã bị quân Tào đánh tan, hầu hết bộ phận người Hồ đều bỏ mình ở Quan Trung, điều này cũng khiến thế lực người Hồ ở Lương Châu bị giảm khá nhiều, tiếng kêu than vang khắp trời, đồng dạng tạo cho Khương Vương Nam Cung Tác ở Trương Dịch một cơ hội. Y là thế lực người Khương duy nhất trong chư Hồ Lương Châu không tham gia chiến đấu, y lợi dụng cơ hội người Hồ Lương Châu suy vong mà thâu tóm khắp nơi. Thời gian trôi qua gần hai năm, trên cơ bản y đã thống nhất đại bộ phận người Hồ ở Lương Châu, trở thành đại tù trưởng của mấy trăm bộ lạc người Hồ.
Cường thế mạnh mẽ sẽ khiến tính khí ngang ngược kiêu ngạo, những lời này nói về Nam Cung Tác cũng không oan chút nào, y đã có kỵ binh hơn bốn năm vạn liền tự nhận bản thân có thể sánh ngang cùng các chư hầu Trung Nguyên. Y không chỉ bóc lột thâu tóm các bộ phận tàn khốc đồng thời cũng mua chuộc thế lực thống trị trên địa bàn, đầu tiên là đuổi quan viên Thái thú quận Trương Dịch và Tửu Thuyền ra khỏi, bắt đầu thu thuế nông dân người Hán sinh hoạt tại hai huyện này.
Nhưng ngay khi y chuẩn bị động thủ với quan phủ quận Võ Uy thì đã truyền đến tin Lưu Cảnh và Tào Tháo ngưng chiến tiến hành thỏa hiệp, địa khu Quan Lũng chính thức do Lưu Cảnh quản lý, Hán quốc được thành lập, điều này khiến Nam Cung Tác định hạ độc thủ phải rút tay về, một mặt vì y kiêng kị quân Hán, mặt khác quân Hán chiến thắng quân Tào cũng đuổi quân Tào khỏi Quan Lũng, điều này khiến y sợ hãi chết khiếp.
Bước tiếp theo Lưu Cảnh muốn đối phó với người Đê Lũng Tây, trong lòng Nam Cung Tác cũng có chút chờ mong, y nguyện ý xuất binh trợ giúp quân Hán tiêu diệt người Đê, có như vậy thế lực của y khi tiến vào Lũng Tây cùng địa khu Hà Hoàng kịp thời. Y đã sớm muốn giết vào Lũng Tây, chỉ bởi vì Dương Thiên Vạn liên thủ với Tống Kiến khiến cho y không chiếm được lợi ích gì, hiện tại cơ hội đã tới rồi.
Nhưng mọi chuyện diễn ra ngoài dự liệu của Nam Cung Tác, quân Hán căn bản không cần sự trợ giúp của y cũng có thể tiêu diệt Dương Thiên Vạn và Tống Kiến, cũng giữ được Đại Đấu Bạt Cốc. Rõ ràng không cho phép thế lực của gã xuôi Nam khiến cơ hội tấn công Lũng Tây cũng tan thành mây khói, điều này khiến Nam Cung Tác giận dữ lên án mạnh mẽ Lưu Cảnh bội bạc.
Nam Cung Tác cân nhắc tỉ mỉ, rốt cuộc cũng không kìm nén được những âu lo trong lòng, y quyết định thử quân Hán một chút, lấy cớ thảo phạt Tào Tháo phái huynh đệ Nam Cung Kỷ suất mười ngàn quân tiến đến quận Võ Uy chuẩn bị trục xuất quan viên triều đình ra khỏi quận Võ Uy. Một khi đã thực hiện được Nam Cung Tác sẽ chiếm lĩnh toàn bộ hành lang Hà Tây, khiến khổ tâm gìn giữ mấy trăm năm qua của Hán triều đối với Tây Vực tan thành mây khói.
Nhìn thấy quân đội Khương Hồ sắp đánh tới với quy mô lớn, Hộ Khương Giáo Úy, Võ Uy Thái Úy, Thái thú Đỗ Kỳ khẩn cấp sai người đến quận Kim Thành hướng quân Hán cầu viện.
Lúc này ba vạn quân Hán chủ lực đã rời khỏi quận Lũng Tây và quận Tây Bình, tạm thời đóng ở bờ Bắc Hoàng Hà quận Kim Thành, do Trấn Tây tướng quân Mã Siêu thống soái, Bàng Thống làm quân sư, Lưu Hổ làm phó tướng.
Mệnh quân Hán đóng quân ở quận Kim Thành là Lưu Cảnh cố ý an bài, vì Lưu Cảnh không đồng ý điều kiện Nam Cung Tác yêu cầu, cũng không liên thủ với Nam Cung Tác tấn công người Để. Không thể nghi ngờ gì chính muốn loại bỏ những ký kết ngầm với Nam Cung Tác lúc trước. Lưu Cảnh biết được gã ta sẽ không từ bỏ ý đồ tất nhiên sẽ có hành động khiêu khích, mà quận Kim Thành nương tựa vào quận Võ Uy, một khi Nam Cung Tác có hành động thì quân Hán lập tức nhanh chóng xuất binh.
Trên thực tế cho dù Nam Cung Tác không có động tĩnh thì quân Hán cũng sẽ không bỏ qua cho y, y chiếm lĩnh Trương Dịch và Tửu Tuyền, hai quận này vốn thuộc về Hán triều, khiến quận Đôn Hoàng treo tới Tây Vực.
Hán triều hỗn loạn và suy nhược nhất là lúc mất đi hành lang Hà Tây, hiện tại Quan Lũng đã là lãnh thổ của Hán quốc, Lưu Cảnh sao có thể dễ dàng tha thứ cho người Khương khi chúng chiếm lĩnh hai quận Trượng Dịch và Tửu Tuyền.
Buổi trưa, thư cầu cứu của Thái thú Võ Uy Đỗ Kỳ đã đưa đến đại doanh quân Hán.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất