Chương 722: Một trận đánh đón đầu (thượng)
Trong trướng đại soái một gã báo tin cho Mã Siêu có nhận thư tín của Thái thú Võ Uy Đỗ Kỳ, Mã Siêu đọc sơ qua một lần, trong thư Đỗ Kỳ nói rõ tình thế cấp bách thế nào, khẩn cầu Mã Siêu nhanh chóng xuất binh, bảo vệ quận Võ Uy cho vương triều Đại Hán. Mã Siêu đọc xong thư mang lại đưa cho Bàng Thống, lúc này mới hỏi người lính báo tin:
- Khương binh đã đánh đến thành Võ Uy rồi sao?
- Khởi bẩm Mã tướng quân, bỉ chức nghe nói đối phương đã xuất binh, bỉ chức đến đây đã mất thời gian một ngày rưỡi, quân Khương hẳn đã đến trong thành quận Võ Uy rồi.
- Quận Võ Uy hiện tại có bao nhiêu quân?
Mã Siêu hỏi đến.
Người báo tin thời dài:
- Quận binh chỉ có vài trăm người, Đỗ Thái thú lại chiêu mộ gia đinh cường hào ước chừng hơn một ngàn người, nhiều nữa chỉ có thể huy đông mấy ngàn dân chúng tham gia thủ thành, vấn đề là người Khương có vũ khí công thành, chúng ta thủ không được bao lâu.
Mã Siêu gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ta sẽ nhanh chóng xuất binh.
Mã Siêu cho người thông báo để binh lính báo tin nghỉ ngơi, lúc này nói với Bàng Thống:
- Kỵ binh của chúng ta đều đi cao nguyên rồi, quân đội còn lại đều là bộ binh, quân sư cảm thấy có tới kịp không?
Bàng Thống cười nói:
- Đỗ Kỳ này rất khéo léo, ta đoán khi thấy quận Tửu Tuyền bị người Khương chiếm lĩnh liền đã chuẩn bị, hẳn trong thành Trương Dịch có thám tử, đối phương vừa động binh thám tử liền thả chim bồ câu đưa tin. Hơn nữa người Khương tuy có kỵ binh nhưng nếu bọn họ mang theo vũ khí công thành nên tốc độ khá chậm. Theo khoảng cách cho thấy, hẳn là chúng ta cách thành Võ Uy gần hơn, ta cảm thấy hai bên đến Võ Uy thời gian cũng không sai biệt lắm, chỉ cần chúng ta xuất binh đúng lúc, hành quân nhanh chóng nhất định có thể đuổi đến thành Võ Uy trước người Khương.
Lưu Hổ bên cạnh lên tiếng nói:
- Trọng giáp bộ binh chúng ta có ngựa vận chuyển, hành quân rất nhanh nguyện đi trước làm quân tiên phong.
Mã Siêu lắc đầu cười:
- Hổ tướng quân có thể đi trước nhưng không thể làm tiên phong, nếu Trọng giáp bộ binh có chuyện gì ta có thể nào ăn nói với Điện hạ được, quân tiên phong phải để người khác đi.
Y lập tức ra lệnh:
- Lệnh Vương Bình tướng quân lập tức đến liều lớn.
Nửa canh giờ sau, đại tướng Vương Bình suất lĩnh năm nghìn Man quân làm quân tiên phong, ban ngày hành quân đêm đã đến thành Võ Uy. Mã Siêu tự mình dẫn mười lăm ngàn quân cùng năm nghìn quân chủ lực Trọng giáp bộ binh của Lưu Hổ xuất phát chậm một chút, Bàng Thống và lão tướng Nghiêm Nhan làm hậu quân suất năm nghìn quân áp giải đồ quân nhu theo sau.
Quận Võ Uy là quận lớn ở Hà Tây, nhân khẩu nơi này ước chừng hơn ba vạn hộ, hơn phân nửa đều là người Hán thời kì Lưỡng Hán dời đến hành lang Hà Tây khai hoang đồng ruộng, trải qua hơn hai trăm năm khổ tâm gây dựng đã hình thành quận Võ Uy có từng thửa ruộng, khe rãnh ngang dọc. Quan trọng hơn là quận Võ Uy không bị loạn quân tấn công, cuộc sống người dân yên ổn cũng, cũng có không ít dân Quan Trung trốn đến nơi này góp phần tăng cường sự phồn vinh của Võ Uy.
Mặc dù là gần Tây Vực nhưng dân chúng nơi này rất thượng võ, vả lại phần đông họ là người đọc sách giống như Giả Hủ, tài trí như Vương Túc vậy, cũng xuất ra một quân phiệt như Đổng Trác. Trước mắt Thái thú quận Võ Uy là danh thần Đỗ Kỳ, gã là người vô cùng tài giỏi, yêu thương dân như con. Dưới sự cai quản của gã, quận Võ Uy người người được an cư lạc nghiệp, người Hán người Khương, người Đê Hồ cùng sống hòa thuận với nhau.
Đỗ Kỳ được triều đình bổ nhiệm làm Thái thú, đương nhiên cũng là lương thần do Tào Tháo lựa chọn. Tuy rằng gã không giống Quốc Uyên, Trình Dục trung thành với Tào Tháo nhưng cũng không giống Tuân Úc trung thành với Hán Vương, gã cũng không cổ hủ, giỏi nhận định tình hình, hiện tại toàn bộ Quan Lũng đều cấp cho Hán quốc. Đối với Quan Lũng bắt đầu từ quan viên trong triều đình mà nói có thể vứt bỏ việc làm quan trở về Nghiệp Đô, có thể tiếp tục giữ lại làm, đương nhiên giữ lại phải được sự đồng ý của Lưu Cảnh.
Trước mắt quan viên địa khu Quan Lũng có ba loại khác nhau, một loại là quan viên sáu quận ở Lũng Tây trên cơ bản đều biểu hiện sự trung thành với Lưu Cảnh nên có thể giữ lại làm, tiếp đến quan viên ba quận Quan Trung toàn bộ rút lui về Quan Trung, do Lưu Cảnh một lần nữa phái người đến tiếp nhận chức vụ, một loại khác đó là quan viên không tỏ rõ thái độ, ví như Đỗ Kỳ chính là loại thứ ba này.
Ngay cả Đỗ Kỳ cũng không biết mình nên đi theo con đường nào nhưng lúc này gã chẳng thèm quan tâm đến tiền đồ, trong thâm tâm gã chỉ có ý nghĩ duy nhất làm thế nào để bảo vệ dân chúng quận Võ Uy. Bốn cửa thành Võ Uy mở ra, dân chúng chạy nạn chen chúc nhau vào thành, tiếng phụ nữ và trẻ em chạy nạn khóc gọi cha mẹ, loạn thành một bầy.
- Thái thú, có khi nào Khương địch Trương Dịch trộn lẫn trong đám người vào thành không?
Quận Thừa Lý Tể lo lắng hỏi.
Đỗ Kỳ thở dài nói:
- Dù có năng lực thế nào nhưng muốn vào thành cũng phải có được thân phận rõ ràng, cho dù Nam Cung Tác cho người trà trộn vào thành cũng không có cách nào, kỵ binh người Khương chuẩn bị đánh vào chúng ta chỉ có thể làm việc trong khả năng của mình thôi.
Quận Thừa Lý Tế lại hỏi:
- Quân Hán thật sự sẽ cứu chúng ta sao?
- Nhất định như thế.
Đỗ Kỳ tự tin cười nói:
- Đã đánh mất quận Võ Uy cũng đánh mất hành lang Hà Tây, Lưu Cảnh sao có thể dễ dàng tha thứ, sở dĩ hắn ta an bài đội quân ở Kim Thành chính là vì phòng bị người Khương, quân Hán nhất định sẽ đến trợ giúp, ta chỉ lo lắng một điều, không biết bọn họ có đuổi tới trước người Khương được không?.
Lý Tế yên lặng gật gật đầu, y có thể hiểu được sự tự tin của Đỗ Kỳ, trầm mặc một lát cẩn thận dò xét:
- Thái thú, có điều này không biết ta có nên hỏi không?
Đỗ Kỳ liếc mắt nhìn gã một cái, có chút bất mãn nói:
- Từ Thế, chúng ta đã làm cùng nhau bốn năm rồi, có điều gì không thể nói chứ?
Lý Tế cười khổ nói:
- Ta muốn hỏi Thái thú, sau chuyện này trở lại Nghiệp Đô hay vẫn tiếp tục lưu lại quận Võ Uy?
Đỗ Kỳ khẽ mỉm cười nói:
- Ta thì sao cũng được điều quan trọng là thái độ của Lưu Cảnh đối với Hà Tây, nếu hắn ta kiên quyết nhất định phải đoạt lại Hà Tây khôi phục quận Trương Dịch và quận Tửu Tuyền như trước thì ta nguyện ý trung thành cùng hắn, nhưng nếu hắn sợ Nam Cung Tác, để bọn chúng chiếm lĩnh Trương Dịch và Tửu Tuyền, người như vậy cũng không làm được trò trống gì, như thế ta hồi hương làm ruộng cho khỏe.
Lý Tế cười nói:
- Ta cũng nghĩ như Thái thú, chúng ta là quan nhân ở Hà Tây, thật sự đối với vùng đất này rất có cảm tình.
Đúng lúc này có binh lính hô lớn:
- Có quân đội đến rồi.
Đỗ Kỳ chấn động liền vội hỏi:
- Ở đâu?
- Ở phía Nam, Thái thú hãy xem đi!
Lòng Đỗ Kỳ nhẹ nhàng thở ra, gã nhẹ nhang vén mảnh vải hướng nhìn ra xa đã thấy từ ngoài cánh đồng rộng lớn xuất hiện một lớp người trùng trùng điệp điệp cùng tinh kỳ phấp, đúng là một đội quân. Đỗ Kỳ gật gật đầu mỉm cười, là bộ binh không phải kỵ binh, nhất định chỉ có thể là quân Hán.
Y vô cùng mừng rỡ nói:
- Là viện quân chúng ta đến rồi.
Trên đầu thành tiếng hô vang như sấm, quân Hán đến đã mang hy vọng khá lớn cho họ nên khiến binh lính kích động vô cùng.
Một khắc sau, quân đội dần dần đến thành Võ Uy đúng là quân do Vương Bình dẫn năm nghìn quân tiên phong tiến đến, bọn họ đều là Man binh, am hiểu hành quân, sức chịu đựng khá tốt, hơn nữa quân phục lại rất giản đơn nhẹ nhàng nên di chuyển khá nhanh, chỉ một ngày một đêm đã tới thành Võ Uy. Quân lính cảm thấy mệt mỏi vô cùng, dù có mệt mỏi nhưng bọn họ vẫn cố gắng duy trì trận hình, không muốn quân coi giữ Võ Uy xem thường họ.
Lúc này Đỗ Kỳ mang theo hơn mười quan viên cưỡi ngựa ra thành đón, y ôm quyền nói:
- Xin hỏi có phải đội quân Hán Vương không?
Vương Bình cũng đáp lễ nói:
- Đúng vậy, ta là đại tướng Vương Bình dưới trướng Hán Vương, Sứ quân có phải là Đỗ Thái thú?
Đỗ Kỳ mừng rỡ:
- Ta là Đỗ Kỳ, cuối cùng các vị cũng tới rồi, mời vào thành.
Vương Bình gật đầu quay đầu ra lệnh nói:
- Vào thành!
Đội ngũ xếp thành hàng tiến vào thành, lúc này Vương Bình hỏi:
- Xin hỏi Thái thú, có tin tức gì của Khương Hồ không?
- Tạm thời chưa có, có thể bọn chúng đã tiến vào quận Võ Uy, có lẽ hôm nay sẽ tới nơi, không ngờ các vị đến với tốc độ khiến người khác phải kinh ngạc.
Tự đáy lòng Đỗ Kỳ khá kính nể quân Hán, y thật sự không thể nào tin được bộ binh quân Hán lại tới nơi trước kỵ binh người Khương, y cũng thấy được sự mệt mỏi hiện lên trên mặt binh lính, lại vội nói:
- Quân doanh đã chuẩn bị xong cả, các vị hãy nghỉ ngơi trước sau đó chúng ta bàn lại cách phòng chống người Khương.
Vương Bình cười nói:
- Đa tạ Thái thú, có chuyện khác ta muốn hỏi, trong thành có vũ khí nhiều không, quân lính ta vì giảm bớt gánh nặng mang theo nên đều không mang theo khôi giáp.
- Vũ khí thì có, trong kho có hơn một vạn bộ vũ khí, chính là vũ khí năm đó Đổng Trác lưu lại, vài ngày trước ta đã kiểm tra, còn sử dụng khá tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì, tướng quân cứ việc lấy dùng.
Vương Bình nhẹ lòng nói:
- Vậy trước tiên lấy vũ khí, sau đó cho họ ăn uống no nê, buổi chiều có thể tiến vào phòng ngự, xin Thái thú hiểu cho, ta muốn toàn quyền tiếp quản phòng ngự.
Đỗ Kỳ gật gật đầu, đây là điều tất nhiên, y đã chuẩn bị tâm lý rồi.
.....
Lúc xế chiều, kỵ binh Khương Hồ mới tới nơi, từ phương xa đất bụi bay khắp bầu trời đánh tới hướng thành Võ Uy, đại kỳ trắng tung bay trong bụi đất, quy mô di chuyển lớn hơn mười ngàn người, đi sau đội ngũ hơn một ngàn con chiến mã chở mấy trăm thang để công thành cao mấy trượng, có lẽ vì mang theo thang công thành nên đã kìm hãm tốc độ hành quân của kỵ binh Khương Hồ, làm cho bọn họ không thể di chuyển nhanh được.
Đại tướng dẫn đầu chính là đệ đệ của Khương Vương Nam Cung Tác tên là Nam Cung Tín, y ghìm chặt chiến mã, xa xa nhìn thành Võ Uy cao lớn, trên đầu thành binh lính thưa thớt, tác phong quân đội không chỉnh tề, phần lớn mặc trang phục gia đình, điều này cũng cho thấy họ là những người dân bình thường, quân số khoảng một ngàn người.
Trong lòng y không khỏi cười lạnh một tiếng, lấy ra một phong thư giao cho thân binh nói:
- Mang tin này bắn vào trong thành, yêu cầu Hán quan phải rời thành.
Thân binh tiếp nhận thư nhanh chóng giục ngựa tiến lên, nhìn đầu thành hô lớn:
- Tướng quân nhà ta có lệnh, mời Hán quan rời đi, nếu không sau khi phá thành thành công thì cả nhà sẽ bị giết, tịch thu tài sản.
Gã hô to ba bốn lần, mang thư này bắn lên đầu thành, sớm có binh lính nhặt được mang giao cho chủ tướng Vương Bình. Vương Bình cùng đội quân của y không có trên đầu thành mà ẩn thân dưới thành, trên đầu thành vẫn là binh lính hỗn tạp.
Lúc này Thái thú Đỗ Kỳ cũng nghe tin mà tới, Vương Bình mang tin đưa cho y:
- Đúng là thư của Vương Khương Nam Cung Tác, yêu cầu chúng ta vứt bỏ Võ Uy.
Đỗ Kỳ mở phong thư ra đọc một lần, trong thư viết cũng có chút khách khí mời quan triều đình rời khỏi Võ Uy, để người Khương tạm quản, sau khi thiên hạ tạm ổn sẽ trả lại cho triều đình và đảm bảo sự an toàn cho người Hán. Đỗ Kỳ cười lạnh nói:
- Lúc trước quận Trương Dịch và quận Tửu Tuyền chính vì như vậy nên đã bị bọn họ cưỡng bức mà đoạt được, hiện tại đến lượt quận Võ Uy, nằm mơ đi!
Vương Bình lại cười nói:
- Đám người Khương này không được thông minh cho lắm, muốn cùng hành quân, nếu phái ba nghìn kỵ binh làm quân tiên phong tiến đến trước chỉ sợ thành Võ Uy đã không giữ được rồi, chúng ta có thể tương kế tựu kế, theo kế hoạch ban đầu hành động.
Đỗ Kỳ gật gật đầu đi lên đầu thành, y đỡ lấy lỗ châu mai, hô lớn với quân binh báo tin dưới thành:
- Ta chính là Thái thú Đỗ Kỳ, có thể rời khỏi thành trì, hãy cho ta thời gian nửa canh giờ, chúng ta sẽ rời đi.
Binh lính trở về bẩm báo tin cho Nam Cung Tín, Nam Cung Tín gật gật đầu:
- Vậy cho bọn chúng nửa canh giờ.