Chương 723: Một trận đánh đón đầu (hạ).
Sau nửa canh giờ, cửa thành Nam mở ra, hơn mười cỗ xe ngựa, hơn hai trăm kỵ mã gia đinh hộ vệ rời khỏi thành Võ Uy đi hướng Nam, lập tức có kỵ binh Khương Hồ phát hiện đã nhanh chóng trở về bẩm báo cho Nam Cung Tín, một lát sau một gã tùy tùng cưỡi ngựa vội chạy tới, lớn giọng hô:
- Thái thú và Quận thừa đã đi rồi, Đỗ Thái thú khẩn cầu tướng quân đối xử tử tế dân chúng trong thành.
Nam Cung Tín cười to:
- Đã biết điều như vậy chúng ta đương nhiên đối xử tử tế.
Lúc này Võ Uy mở cửa thành Bắc, trên đầu thành cắm lên cờ hàng, đầu thành hơn mười người hô to:
- Quận Võ Uy nguyện trung thành cùng Nam Cung đại vương.
Nam Cung Tín mừng rỡ quay đầu ra lệnh nói:
- Vào thành.
Đội quân kỵ binh Khương Hồ bắt đầu xếp thành hàng vào thành, nhưng khi kỵ binh Khương Hồ tiến vào thành không đến hơn ngàn người, phục binh hai bên nổi lên cung tên bắn nhanh về phía kỵ binh người Khương, kỵ binh Khương Hồ kêu lên thảm thiết ngã xuống ngựa, kỵ binh còn lại quay đầu ngựa trốn đi, hai ngàn phục binh reo hò xông lên trước dùng trường mâu đâm vào chúng.
Trong thành phát sinh biến cố đồng thời phục binh trên đầu thành cũng nổi lên bốn phía, cây lăn xuống như mưa đá đánh xuống đầu kỵ binh Khương Hồ, mấy ngàn phục binh ở hai bên giương cung bắn nhanh, kỵ binh Khương Hồ không kịp đề phòng lập tức người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết vang vọng ngoài thành.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến kỵ binh phía sau sợ tới mức quay đầu ngựa chạy trốn, mười ngàn kỵ binh bị đánh bại như núi đổ, chạy một hơi ra ngoài vài dặm, Nam Cung Tín vẫn chưa hoàn hồn, một lúc sau mới vững tâm lại mới bắt đầu ý thức được y đã bị trúng kế. Xe ngựa đi ra khỏi thành không phải là gia quyến gì của Thái thú mà chỉ lừa gạt y. Nam Cung Tín vô cùng xấu hổ, binh lính kiểm kê quân số người tổn thất đã vượt qua hai ngàn người, điều này khiến Nam Cung Tín càng giận dữ hơn, y nâng đao chỉ vào thành trì hô lớn:
- Đợi khi công phá thành trì thành công, ta tàn sát hết dân chúng trong thành để rửa mối nhục này.
Lúc này một gã đại tướng tiến lên nhỏ giọng nói:
- Kỳ lạ thật, sao trong thành bất ngờ xuất hiện mấy ngàn binh lính chính quy nhỉ, trước khi đi không phải Đại Vương nói quận Võ Uy không có quân đội sao?
Nam Cung Tín hừ mạnh một tiếng, đại khái y đã đoán được chút manh mối, có lẽ viện quân của Lưu Cảnh chạy tới rồi.
Ánh mắt hung ác của Nam Cung Tín nhìn lên đầu thành, trên đầu thành đại kỳ phấp phới, quân coi giữ dày đặc khác với lính thưa thớt lúc trước, một gã đại tướng khuyên nhủ:
- Đối phương thủ thành quân số cũng không ít, thành trì cao lớn chắc chắn chúng ta dù có đánh hạ được Võ Uy cũng sẽ bị tổn thất thê thảm, không bằng đánh thị trấn khác đi.
Nam Cung Tín gật gật đầu, nghiến răng nói:
- Bọn họ có thể thủ thành Võ Uy, ta không tin bọn chúng có thể thủ ở trấn khác, không rửa mối hận này ta tuyệt không bỏ qua.
Nam Cung Tín lúc này ra lệnh nói:
- Truyền lệnh xuôi Nam đến huyện Thương Tùng.
Huyện Thương Tùng là huyện lớn thứ hai của quận Võ Uy gần với Huyện Cô Tàng thuộc sở tại thành Võ Uy, nhân khẩu hơn vạn người cách tám mươi dặm về phía Nam ngoài thành Võ Uy. Huyện Thương Tùng là nơi khá thấp, dễ dàng bị tấn công, điều quan trọng nơi đó không có quân canh giữ, nếu có thể bắt người cướp của trên vạn người trở về có thể lập công với Nam Cung Tác. Hơn nữa Nam Cung Tín cũng có một ý tưởng, chính là bức bách viện quân thành Võ Uy ra khỏi thành như vậy có lợi kỵ binh Khương tác chiến.
Kỵ binh Khương Hồ nhanh chóng thay đổi phương án tác chiến, không còn tấn công thành Võ Uy nữa mà tiếp tục xuôi Nam trùng trùng điệp điệp đánh về Huyện Thương Tùng cách hơn tám mươi dặm.
Trên đầu thành, Vương Bình kinh ngạc nhìn kỵ binh Khương Hồ xuôi Nam, y không ngờ Khương Hồ buông tha thành Võ Uy xuôi Nam, rất nhanh, y liền cười lạnh, người Khương đánh giá thấp quyết tâm quân Hán bảo vệ Hà Tây, bọn họ nghĩ chỉ có một mình viện quân nơi này thôi sao. Đúng lúc đó Đỗ Kỳ bước nhanh tới bất an nói:
- Vương tướng quân, người Khương nhất định tấn công Huyện Thương Tùng rồi, bên kia thành trì thấp bé, không có quân canh giữ chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
- Đỗ Thái thú yên tâm, Mã tướng quân xuất binh muộn hơn chúng ta không bao lâu, người Khương nhất định sẽ gặp quân Hán chủ lực ở nửa đường.
Mặc dù Vương Bình trấn an nhưng Đỗ Kỳ vẫn rất lo lắng, nếu chẳng may quân Hán chủ lực không đến kịp thì sao? Vương Bình thấy được sự lo lắng của y liền cười nói:
- Dù không tới kịp ta cũng khiến người Khương tuyệt không thể thực hiện được, bọn họ không phải muốn chúng ta dẫn binh ra thành tác chiến sao, ta sẽ làm như bọn chúng muốn.
Vương Bình lập tức phái hai thám báo đi thám thính tình hình Khương Hồ, gã hạ lệnh Nha tướng Triệu Dũng suất hai ngàn quân thủ thành, bản thân mình dẫn ba ngàn quân rời thành Võ Uy, từ từ tiến về hướng phía Nam. Y đi cách thành Võ Uy cũng không xa, một khi có quân chủ lực Khương Hồ quay đầu giết trở lại y có thể trở lại thành trì bất cứ lúc nào.
Tám ngàn kỵ binh Khương Hồ mang theo thang công thành đánh tới hướng Huyện Thương Tùng, lộ trình tám trăm dặm bọn họ đi ít nhất cũng hai canh giờ, lúc này trời đã xế chiều, bọn họ dù có tới Huyện Thương Tùng thì trời cũng đã tối, nhưng Nam Cung Tín cũng không nghĩ đến chuyện này, cơn giận nghẹn trong lòng y, y thề không khiến Huyện Thương Tùng máu chảy thành sông y không làm người.
Ước chừng đi hơn một canh giờ, hoàng hôn cuối cùng cũng đã ụp xuống nhưng cũng chưa quá tối, bầu trời phía Đông vẫn còn màu vàng nhạt, hoàng hôn bao phủ cả bầu trời, trong không trung hiện lên mảng sương mù mỏng manh, đúng lúc này những tên thám báo nhanh chóng quay về, khẩn trương bẩm báo:
- Tướng quân, phía trước mười lăm dặm phát hiện ra quân Hán, ước chừng trên dưới mười lăm ngàn binh.
Nam Cung Tín cả kinh, tại sao lại gặp quân Hán, y cố gắng tỉnh táo hỏi:
- Là kỵ binh hay bộ binh?
- Hầu hết là bộ binh.
Vẻ mặt Nam Cung Tín lộ ra tia cười độc ác, bọn y có tám ngàn kỵ binh, đối phương có mười lăm ngàn bộ binh, tuy nhiều gấp đôi bọn y nhưng với lực lớn mạnh của kỵ binh thì có thể lấy một địch hai, hơn nữa đội quân của y là đội quân của Khương Vương mà không phải dân chăn nuôi, sức chiến đấu dũng mãnh, nếu không nhân cơ hội này thống kích quân địch sẽ khiến cho người ta xem thường Nam Cung Tín y.
Y quay đầu hướng sang vài tên đại tướng nói:
- Như thế nào đây? Theo ta chiến đấu chống quân địch.
Vài tên đại tướng ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, có một người nói:
- Nhưng trời đã tối rồi, chúng ta lại không am hiểu tác chiến ban đêm.
- Ngươi nói cái gì?
Nam Cung Tín tay nắm trường mâu giục ngựa đến trước mặt gã tướng lĩnh này, hung tợn nhìn gã:
- Ngươi lặp lại lần nữa xem?
Tướng lĩnh kia sợ bị y giết nên sợ hãi cúi đầu:
- Nguyện theo ý tướng quân.
- Tốt lắm, vậy còn các ngươi thế nào?
Mọi người bất đắc dĩ đành phải nói:
- Nguyện theo tướng quân tác chiến.
Nam Cung Tín cười ha hả, y phi nhanh tới trước mặt giơ cao trường mâu hô lớn:
- Hỡi dũng sĩ người Khương, cơ hội chúng ta trả thù đã tới, phía trước có quân Hán xuất hiện đều là bộ binh, chúng ta dùng gót sắt đạp bọn chúng thành đống thịt nhão, khiến bọn chúng thủ phục dưới chân chúng ta.
Bọn kỵ binh đều hô to:
- Toàn quân diệt địch.
Nam Cung Tín dùng trường mâu chỉ phía trước:
- Xuất kích.
Tám ngàn kỵ binh ầm ầm chạy đi, gót sắt dẫm đạp mạnh xuống đất, tiếng vó ngựa vang như sấm, bụi vàng bay cao cuồn cuộn, họ giơ cao trường mâu hò hét nhanh chóng phóng ngựa chạy lên trước.
Quân Hán từ phía Nam đi đến đó chính là mười lăm ngàn quân chủ lực của Mã Siêu, bọn họ một đường hướng Bắc hành quân đã đi qua Huyện Thương Tùng, đi khoảng bốn mươi dặm nữa là đến thành Võ Uy.
Đúng lúc này, xa xa vài tên thám báo kỵ binh chạy về khẩn cấp báo:
- Khởi bẩm tướng quân, phía trước có ước chừng mười ngàn kỵ binh đánh tới, khoảng cách chưa tới mười dặm.
Các tướng chấn động, sao lại không có tin tức của Vương Bình, kỵ binh Khương Hồ đánh đến đây, Mã Siêu lạnh lùng nói:
- Chỉ có mười ngàn kỵ binh mà dám làm càn sao?
Gã lập tức ra lệnh:
- Bày trận, đón đánh kỵ binh Khương Hồ.
Lúc này Lưu Hổ tiến lên nói:
- Mạnh Khởi, trận đầu tiên này hãy để cho chúng ta.
Mã Siêu khẽ mỉm cười nói:
- Hổ tướng quân yên tâm, ta hiểu rõ chiến thuật của người Khương, trận thứ nhất cho binh lính bắn tên áp chế nhuệ khí của chúng, lại cho bộ binh ra đánh giết, trước tiên xin Hổ tướng quân thay đổi trang phục.
Lúc này Lưu Hổ mới nhớ ra trọng giáp bộ binh của y vẫn chưa thay trang phục, trọng giáp bộ binh bình thường chỉ mặc trang phục nhẹ nhàng hành quân, khi bắt đầu chiến trận mới thay đổi trang phục, thay đổi trang phục cũng có thời gian nhất định, Mã Siêu nói vậy là đang tranh thủ thời gian cho y, mặt y đỏ lên, lập tức chạy phía quân doanh rống to:
- Còn nhìn cái gì, không nhanh thay đổi trang phục đi.
Mười lăm ngàn quân Hán bày trận ở cánh đồng bao la rộng lớn, quân chia làm ba đội, trước tiên sẽ có bốn ngàn cung nỏ binh, tiếp đến là năm ngàn Trọng giáp bộ binh, tiếp đến là sáu ngàn bộ binh trường mâu, năm nghìn con chiến mã vận chuyển trọng giáp bộ binh thì nhanh chóng lui về phía sau, tạm thời rời khỏi chiến trường, từng nhánh quân đội theo thứ tự trận hình mà đứng, cách nhau vài dặm.
Lúc này tất cả mọi người cảm nhận được mặt đất đang run rẩy, đây là kỵ binh Khương Hồ đã đánh tới rồi, chiến mã cũng cảm thấy bất an, phun ra tiếng kêu phì phù trong mũi, quân lính nắm chặt trường mâu trong tay, mồ hôi toát ra không ngớt.
Từ xa đã thấy người đông nghìn nghịt như mây đen cuồn cuồn đánh tới, khiến thiên địa nơi này cũng biến sắc, tiếng vó ngựa như sấm rền trong mây đen hỗn loạn, trời đất đều rung chuyển, tám ngàn kỵ binh Khương Hồ tạo nên thanh thế có thể phá hủy một vùng.
Chiến mã của Mã Siêu cảm thấy cuộc đại chiến đến gần nên cảm thấy sợ hãi hí vang trời, hai chân trước giơ cao nhưng Mã Siêu lại không chút sợ hãi, tay gã cầm trường thương, tư thế vô cùng oai dũng, gã giơ cao trường thương hô to:
- Dũng sĩ quân Hán không cần phải sợ, thời khắc lập công đã đến rồi, giết hết kỵ binh Khương Hồ cho ta!
Một vạn năm trăm quân Hán cũng hô lớn:
- Chiến thắng, chiến thắng, chiến thắn!
Niềm tin quân Hán tăng cao, tiếng la ngất trời khí thế hùng mạnh ngăn chặn cảm giác sợ hãi khi kỵ binh Khương Hồ đánh tới. Bọn họ ai cũng có vị trí và cương vị riêng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào quân địch đang tiến đến.
Mặt trời chiều xa xa, một đường hắc tuyến kéo dài vài dặm xuất hiện tại cuối cánh đồng bát ngát, không chút nghỉ ngơi ùn ùn kéo đến, khí thế ngất trời đánh về hướng quân Hán. Khóe miệng Mã Siêu lộ ra nụ cười ác ý, gã đang chờ đợi giờ khắc này, một trận chiến này sẽ mang đến địa vị đô đốc Tây Lương cho gã.
- Cung nỏ chuẩn bị.
Gã hạ mệnh lệnh thứ nhất.
Hai ngàn nỏ binh và hai ngàn cung binh cùng đồng thời xếp thành hàng, nỏ binh tiến lên phía trước cung binh đứng phía sau, nỏ binh bắn lên thì cung binh chuẩn bị lần lượt thay phiên nhau.
Hai ngàn nỏ binh xếp thành ba hàng, trước sau cách một trượng, hàng thứ nhất ngồi xuống, hai ngàn nỏ giương lên, lạnh lùng nhắm ngay bọn quân kỵ binh Khương Hồ lao đến.
Kỵ binh Khương Hồ càng lúc càng gần, sát khí ngập trời dường như muốn phá hủy hết thẩy mọi thứ trong thiên địa:
- Giết.
Dưới đại kỳ màu trắng, kỵ binh Khương Hồ trong nháy mắt đã lọt vào tầm bắn tên nỏ của quân Hán, Mã Siêu lạnh lùng ra lệnh:
- Bắn.
- Tùng tùng tùng.
Tiếng trống lớn nổ vang, sáu trăm nhánh tên nỏ chợt phóng ra, hình thành một mảng tên đen gào thét mà phóng tới hướng kỵ binh Khương Hồ, chỉ một thoáng kỵ binh Khương Hồ bị ười ngã ngựa đổ, gần ba trăm người bị trúng tên.
Tiếp sau đó tên nỏ hàng thứ hai của quân Hán lại phóng tới, binh lính Khương Hồ xung phong lên trước ngã xuống đất kêu thảm thiết, cung tên hàng thứ ba lại thét gào, tên nỏ dày đặc như mưa rào đổ xuống, bắn thủng tấm chắn và áo giáp của kỵ binh Khương Hồ, từng tốp kỵ binh quay cuồng rơi xuống đất, bị chiến mã đạp thịt nát xương tan.
Ba hàng nỏ binh quân Hán động tác thuần thục, tên nỏ, tiến nỏ, phát nỏ thay nhau phóng ra. Mới chỉ bắn ra ba lượt nhưng kỵ binh Khương Hồ đã tổn thất hơn một nghìn ba trăm người, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng khiến sát khí kỵ quân Khương Hồ nhanh chóng biến mất, đầu trận tuyến hơi có chút hỗn loạn, quân tiên phong Khương Hồ lúc này đã bị đánh lùi hơn ngoài sáu mươi dặm.
Nỏ binh quân Hán nhanh chóng nhặt trường mâu xông lên như thủy triều cuồn cuộn, bọn họ trở thành hộ vệ quân cánh tả của Trọng giáp bộ binh, cung binh phía sau chờ đã lâu bắt đầu bắn, cung binh sử dụng trường cung binh tiễn, tiễn dài ba thước ba làm bằng thép rất sắc bén, lấy góc ngắm cùng chiều cao bắn ra, hai ngàn mũi tên như mưa đá trút xuống, lực vô cùng mạnh mẽ khiến cả người lẫn ngựa đều bị bắn thủng.
Xông ra trước nhất có năm trăm kỵ binh Tây Lương và chiến mã đều trúng tên ngã xuống, tử thi chết chồng chất, quân Hán phóng tiễn cực nhanh khiến kỵ binh Khương Hồ xông lên trước đều bị bắn ngã ngựa, hơn nữa còn được sự phối hợp của nỏ binh, kỵ binh Khương Hồ chết thê thảm và nghiêm trọng, kỵ binh đã bị đại loạn.
Cung binh lại nhanh chóng nhặt trường mâu lui lại, trở thành hộ vệ phía bên hữu của Trọng giáp bộ binh. Trong sắc trời chiều, năm nghìn Trọng giáp bộ binh đã xuất hiện.