Chương 3
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa xuống dưới nhà đã thấy ba tôi cầm cái ghế xếp con con, ngồi ngay bên cạnh chiếc xe không biển số kia.
Tôi cố ý đi qua hỏi:
“Ba ơi, sáng sớm ba ngồi đây làm gì vậy?
Không đi làm hả?”
Ba tôi trừng mắt lườm tôi một cái, gắt gỏng nói:
“Làm lủng gì cái việc đó! Giờ ba còn chuyện quan trọng hơn, mấy cái kia bỏ hết qua một bên!”
Tôi giả vờ ngơ ngác:
“Việc gì mà quan trọng dữ vậy? Có phải là chuyện báo công an cái xe này không?”
“Biết cái gì mà hỏi! Suốt ngày chỉ biết báo với chả cáo! Ba phải ngồi đây canh, chờ chủ xe quay lại để xác định xem có đúng là hắn gây tai nạn không đã! Lỡ đâu máu trên xe là máu thú thì sao? Báo bậy bị cười thúi mặt ra!”
Hừ, ông ta sợ bị cười à?
Rõ ràng là muốn đợi chủ xe tới để vòi vĩnh tiền bịt miệng thì có!
Mà ông ta còn nằm mơ, chứ “nhân vật chính” giờ còn đang trốn trong trường, không dám ló đầu về nhà nữa là.
Tôi không vạch trần, mà chuyển chủ đề:
“Thôi được, ba tự xem xét cho kỹ ha. À, vài ngày nữa con phải đi công tác, chắc hai người phải tự nấu cơm rồi.”
Ba tôi xua tay hất tôi đi như đuổi ruồi:
“Thế thì đi lẹ đi! Không có mày ba vẫn sống khỏe! Cút đi cút đi, đứng đây cản trở! Lỡ làm chủ xe sợ không dám tới nữa thì sao?!”
Thấy ông ta sốt ruột muốn “đuổi” tôi đi đến vậy, tôi cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Từ đêm qua tôi đã chú ý tin tức, chờ xem chuyện của Hứa Diễn Dương có bị đưa lên báo hay không.
Cuối cùng đến chiều cũng thấy bài báo xuất hiện.
Nhưng khi nhìn tình trạng của nạn nhân, tôi thật sự bất ngờ.
Ở kiếp trước, lúc Hứa Diễn Dương gọi điện báo tôi, tôi đã lập tức chạy tới.
Người bị đâm khi ấy thực ra không nguy hiểm gì mấy, ít nhất vẫn tỉnh táo và nói chuyện được.
Dù đoạn đường đó không có camera, nhưng có khá đông người qua lại nên tôi cũng yên tâm mà xử lý.
Vậy mà đời này, báo đưa tin nạn nhân đã hôn mê sâu?
Tôi nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Một người đi đường chứng kiến tai nạn đã kể với báo chí rằng, ban đầu sau khi đâm người, tài xế đã dừng xe lại.
Nhưng không hiểu sao, khoảng hai phút sau lại nổ máy lái xe bỏ trốn.
Mà lúc lái xe bỏ đi thì bánh xe lại cán thêm lần nữa lên người nạn nhân.
Bị đâm lần hai như thế, e rằng nạn nhân lần này khó qua khỏi.
Nhưng tôi chẳng thấy áy náy gì.
Kiếp trước lúc tôi tới nơi, người bị đâm chỉ bị gãy chân, tinh thần vẫn tỉnh táo.
Vậy mà ông ta há mồm đòi tôi một trăm triệu để dàn xếp riêng.
Tôi nói tôi không có nhiều tiền vậy, ông ta liền kéo lê cái chân bị thương ngã xuống trước đầu xe, dằn mặt:
“Không trả à? Vậy tao sẽ bảo với cảnh sát là tụi mày cố tình đâm chết tao! Bánh xe còn cán lên ngực tao kìa!”
Tai nạn đó, kẻ gây ra lẫn người bị hại đều chẳng phải dạng tử tế gì.
Nghe nói ban đầu người đi đường còn định đỡ ông ta dậy, vậy mà chính ông ta lại cố tình nằm ỳ dưới đất, la đau cho bằng được.
Nếu lúc đó chịu nghe lời người ta, chịu tránh xa khỏi đầu xe, thì giờ đâu đến nỗi sống dở chết dở thế này?
Tôi lập tức gửi bài báo cho ba mình:
[Ba, ba coi tin tức chưa? Hình như nói về cái xe đang đậu dưới chung cư mình đó?]
[Ba có thấy chủ xe chưa?]
[Thôi chắc mình khỏi báo công an nữa nhỉ. Xe của nhà giàu đó, thấy không? Đậu xong rồi bỏ đi luôn, chắc chẳng dám quay lại đâu.]
[Chung cư có nhiều người thấy rồi, đợi ai tốt bụng đi báo đi vậy.]
Ba tôi không trả lời.
Nhưng tôi thừa biết, thế nào ông ta cũng sẽ không nhịn được mà tự đi báo.
Quả nhiên, khi tôi về đến nhà, thấy xe cảnh sát đã đậu bên dưới, chiếc xe không biển số bị vây lại.
Tôi không thấy ba mẹ trong nhà.
Tới khi tôi thu dọn xong hành lý, hai người mới hớn hở quay về.
Mẹ tôi còn lẩm bẩm không ngừng:
“Chà, nếu mấy chuyện như vậy xảy ra thường xuyên thì có phải đỡ lo chuyện tiền nong không!”
Ba tôi gật đầu đồng tình, còn lộ ra chút bực dọc:
“Chỉ tiếc là không đợi được đến khi thằng đó về. Nếu không chắc kiếm được nhiều hơn hai chục triệu rồi!
Mấy thằng nhà giàu như vậy phải dạy cho một bài học, cho tụi nó gây tai nạn nhiều vô!
Gây nữa, đâm nữa, để tao còn kiếm tiền chứ!
Đến lúc đó đừng nói đổi xe mới cho thằng Diễn Dương, mua nhà cưới vợ cũng xong luôn!”
Tôi há hốc miệng, không thể tin nổi vào tai mình.
Một người làm cha mẹ lại có thể nói mồm mép nhẹ nhàng đến vậy rằng “mong người khác đâm chết thêm vài người nữa” để họ có thể phát tài?
Nhưng nghĩ lại, họ đến con gái ruột còn có thể đẩy xuống lầu, thì có gì họ không dám làm nữa?
Tôi kéo vali ra khỏi phòng, cố tình hỏi:
“Ba mẹ đi đâu về muộn thế? Lúc con về thấy cảnh sát vây quanh chiếc xe kia rồi, có phải ba mẹ đi báo công an không đó?”
Ba tôi lập tức cảnh giác, nhét vội cái thẻ ngân hàng vào túi:
“Hỏi nhiều làm gì? Không liên quan thì bớt nhiều chuyện lại, cái tính lắm mồm này ai mà thèm cưới cho! Kéo vali làm gì? À đúng rồi, mày nói mày đi công tác phải không? Vậy đi nhanh lên, tao với Diễn Dương còn phải đi ăn nhà hàng nữa đó!”
Mẹ tôi cũng vội vàng đẩy tôi ra cửa:
“Đi đi, tránh cho em mày thấy mặt mày là nổi điên! Biến đi, biến đi, biến lẹ giùm!”
Tôi cố nhịn cười, chẳng nói thêm gì nữa, kéo vali đi luôn.
Chính họ là người đuổi tôi đi.
Sau này có muốn năn nỉ tôi về cũng đâu còn dễ như trước nữa đâu.