Chương 4
Tôi thuê một phòng ở khách sạn gần đó, thu dọn xong xuôi rồi mở điện thoại lên, kiểm tra camera giám sát trong nhà.
Vừa mở ra đã thấy Hứa Diễn Dương lén lút đi vào nhà.
“Ba, mẹ…”
Hai người kia lập tức hớn hở ra đón, mặt cười toe toét:
“Con cũng thật là, gọi con về nhà mà tới giờ mới ló mặt về!
Ba mẹ khó khăn lắm mới đuổi chị mày đi được, chỉ còn chờ con về thôi đó!”
Hứa Diễn Dương ngẩn người:
“Chị không có ở nhà ạ?”
Mẹ tôi vui vẻ nhéo má nó:
“Tất nhiên là không rồi, hôm nay có chuyện vui thế này, để con nhỏ đó ăn ké thì còn ra gì nữa!
May mà mẹ mua ít hải sản, đang chuẩn bị xong hết rồi, con mau đi rửa tay, sắp được ăn cơm mừng rồi!”
Hứa Diễn Dương khẽ rụt cổ, giọng run run:
“Chuyện… chuyện vui gì vậy mẹ?”
“Ăn xong rồi nói! Mau rửa tay đi!”
Nó cũng không hỏi gì thêm, lững thững đi vào trong.
Không hiểu trùng hợp kiểu gì mà đúng lúc đó, tivi bắt đầu phát tin tức liên quan đến vụ tai nạn:
[Nạn nhân cấp cứu không thành công…]
Vừa nghe xong, ba tôi liền đập tay vui mừng:
“Chết hay lắm! Chết hay lắm! Chết rồi thì không ai tranh tiền với mình nữa!
Giờ vụ này chắc chuyển thành án hình sự rồi nhỉ? Ôi, tiếc thật đấy, giá mà lúc đó mình bắt được chủ xe thì đâu chỉ hai mươi triệu là xong!”
Mẹ tôi đột nhiên reo lên, đẩy đẩy vai ông ta:
“Này ông Lưu, hay là tụi mình qua chỗ tai nạn canh đi? Ở đó không có camera đâu, thế nào cũng còn vụ mới!”
“Được đấy! Lúc đó tôi quay video, bà thì chặn xe!”
Nhìn cảnh tượng trong camera, tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Bọn họ đã bị tiền làm mờ mắt rồi, chuyện gì cũng dám làm.
Tivi vừa chuyển sang bản tin kế tiếp, Hứa Diễn Dương từ nhà vệ sinh bước ra.
“Mẹ làm gì vậy? Hét một phát muốn rớt xuống bồn cầu luôn!”
Cặp vợ chồng kia bật cười hề hề, nhanh chóng đánh trống lảng:
“Không có gì, đợi ăn cơm xong rồi nói.”
Tôi lặng lẽ xem tiếp, đến khi họ ăn xong cơm, ba tôi mới hào hứng vỗ vai Hứa Diễn Dương:
“Con à, hôm nay ba mẹ kiếm được một mớ tiền lớn đấy!”
“Sau này muốn mua xe, mua nhà, không cần lo nữa!”
Hứa Diễn Dương ngạc nhiên, rồi mừng rỡ:
“Thật ạ? Ba mẹ lấy được tiền của chị rồi à?”
“Chưa đâu, nhưng mà sớm muộn gì cũng lấy được mà, con bé không thoát được đâu.
Giờ ba với mẹ tìm được cách kiếm tiền mới rồi, mỗi tháng kiếm trăm triệu là chuyện nhỏ!”
Nó bật dậy, mắt sáng rực:
“Cách gì vậy ạ? Sao kiếm được nhiều thế?!”
Ba tôi cười nham hiểm, chỉ tay về phía ban công:
“Con ngoan à, nghe ba nói nè. Mấy hôm trước dưới nhà mình có cái xe không biển số, là xe gây tai nạn rồi bỏ trốn đấy. Trên xe còn dính máu cơ!
Ban đầu ba định ngồi rình ở đó, đợi chủ xe quay lại thì ăn vạ đòi tiền bịt miệng. Nhưng rồi tin tức đưa luôn, ba sợ người khác cướp công nên lôi mẹ con đi báo cảnh sát luôn.
Một cái báo thôi mà được hai chục triệu! Thấy chưa, tiền dễ như ăn cháo!
Đợi vài bữa nữa ba mẹ lại ra chỗ đó ngồi canh tiếp, mỗi tháng một vụ là đủ trăm triệu rồi!”
Mẹ tôi còn phấn khích hùa theo:
“Đúng rồi đấy! Mẹ còn thắp hương hỏi thần tài rồi, thần tài không phản đối thì chắc chắn là ủng hộ rồi đó! Con trai ngoan, con sắp được thành đại gia rồi!”
Tôi: ……
Đến thần tài cũng bị lôi vô cuộc?
Không nói nổi lời nào luôn. Lẽ nào còn đòi thần tài nhập mộng chỉ đạo?
Tự đi làm chuyện thất đức còn phải tự huyễn để thấy nhẹ lòng. Thật nực cười.
Ban đầu tôi còn thấy khó tin, nhưng khi nhìn sang gương mặt trắng bệch của Hứa Diễn Dương bên cạnh, tôi lập tức vui như mở cờ.
Nó run rẩy cả người, giọng cũng run:
“Báo… báo cảnh sát… Mấy người báo cái xe nào vậy?”
Mẹ tôi liếc nó một cái:
“Cái xe không biển đỗ dưới nhà ấy, cùng mẫu với xe cũ của ba con đó, Honda Civic.”
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cả người Hứa Diễn Dương mềm nhũn, ngã vật xuống sàn.
Miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Xong rồi… xong thật rồi…”
Ba mẹ tôi bị phản ứng của nó dọa cho giật mình, vội vàng đỡ nó dậy:
“Con sao vậy Diễn Dương?!”
Nó vò đầu bứt tai, hét lên:
“Đó là xe nhà mình! Mấy người báo cảnh sát làm gì chứ?!
Mẹ kiếp! Con đã bảo chị con xử lý rồi mà, sao nó không cản ba mẹ lại chứ?!”
“Gì… gì cơ?”
Hai người kia mặt cắt không còn giọt máu:
“Ý con là… chiếc xe đó là của nhà mình? Là con gây tai nạn? Chuyện lớn vậy sao con không nói với ba mẹ? Mà con làm gì mà sửa xe ác vậy, đến ba cũng không nhận ra!”
Hứa Diễn Dương bực bội trừng mắt:
“Còn trách ai chứ?! Không phải do ba mẹ gọi điện kêu con về gấp, nói phát hiện chị có năm trăm triệu tiết kiệm, muốn con về nhanh để tính kế lấy tiền sao?! Con vừa nghe tin là quay đầu chạy về, kích động quá nên mới đạp ga mạnh, mới gây tai nạn!
Không dám nói là sợ chưa lấy được tiền mà đã bị bại lộ! Con tính sẵn cả rồi, định lấy chuyện này mà uy hiếp chị con đó! Đồ chết tiệt, nó vậy mà để mặc ba mẹ báo công an?! Nó điên rồi chắc?!”
Nghe nó nói tới đây, lòng tôi trầm hẳn xuống.
Đúng như tôi đã đoán.
Bọn họ gọi nó về gấp gáp, là vì tiền của tôi.
Mà Hứa Diễn Dương chỉ kể với tôi cũng không phải vì tin tưởng — mà là để tống tiền.
Y chang kiếp trước, tôi vừa giúp nó ém nhẹm chuyện gây tai nạn, nó liền trở mặt đòi tôi thêm tiền.
Thì ra… tất cả đều là âm mưu từ đầu.
Tôi khẽ cười lạnh, cúp luôn cuộc gọi mới từ Hứa Diễn Dương.
Trong màn hình, nó tức giận gào lên, ném luôn điện thoại vào tường:
“Khốn kiếp! Tự dưng đuổi nó đi làm gì chứ?! Giờ muốn kiếm chuyện cũng không kiếm được nữa rồi! Nếu cảnh sát phát hiện ra là con đâm người thì sao?! Con không muốn vô tù đâu!!”