Cả Nhà Tôi Bị Quỷ Dắt Rồi

Chương 10

Chương 10
Chỉ là… tôi vẫn chưa có thực quyền. Nếu có thể lấy được cổ phần từ ba mẹ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mẹ tôi dựng một bàn thờ Phật trong nhà, ngày nào cũng hương khói mịt mù. Ba tôi không hỏi han gì, chỉ lặng lẽ ở bên mẹ, ngày ngày cầu bình an cho đứa em trai chưa chào đời.
Nhưng chẳng bao lâu sau, họ bắt đầu phát hiện ra chuyện lạ — em gái tôi thường xuyên “xuất hiện” trong nhà. Nó cứ hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, chẳng phải mẹ từng nói con là đứa con mà mẹ thương nhất sao? Sao mẹ lại đối xử với con như vậy?”
Mẹ bị dọa đến hoảng loạn. Chỉ những lúc ba có mặt, bà mới lấy lại được chút bình tĩnh.
Nhưng do sức khỏe mẹ yếu, đứa trẻ trong bụng cũng phát triển không tốt. Ba sợ đứa con trai mà ông mong mỏi suốt bao năm gặp chuyện không may, nên gác lại toàn bộ công việc công ty, toàn tâm toàn ý ở bên chăm sóc mẹ.
Chỉ là, có nhiều quyết sách quan trọng cần đến chữ ký của chủ tịch, ông vẫn phải xử lý liên tục, khiến cơ thể ngày một suy sụp.
Trước khi đến buổi họp cổ đông thường niên, ba bất ngờ gọi tôi vào phòng:
“Khinh Khinh, ba với mẹ định để con đứng tên tạm thời phần cổ phần này.”
Tôi vội vàng lắc đầu, gần như muốn khóc:
“Ba ơi, đây là của em trai con mà… Con là con gái, sao có thể gánh được chuyện lớn như vậy chứ!”
Ba tôi lại mỉm cười, vỗ vai tôi trấn an:
“Đừng sợ, Khinh Khinh. Ba đã nhờ thư ký Nghiêm giúp con rồi. Con chỉ là người giữ hộ thôi, sau này em trai con lớn lên, vẫn là của nó.”
Tôi gật đầu, giọng kiên định: “Con hiểu rồi, ba. Con sẽ không để ba thất vọng.”
Ba ký xong thỏa thuận ủy quyền cổ phần.
Và kể từ đó, tôi có thực quyền trong công ty. Những việc trước đây không thể làm, giờ đều có thể giải quyết gọn ghẽ.
Việc còn lại, chỉ là biến tất cả những thứ này… thật sự thành của tôi.
Ngày tháng dần trôi.
Tôi vẫn đi thi đại học, nhưng phần lớn thời gian đều vùi đầu trong công ty.
Dù tuổi còn trẻ, tôi đã có thể nắm toàn quyền điều hành, không để sơ hở một chỗ nào.
Bụng mẹ ngày một lớn, chẳng mấy chốc đến kỳ sinh nở. Suốt nửa năm qua, bà bị ám ảnh bởi “bóng ma” của em gái, gầy rộc cả người. Thế nhưng, mỗi khi ôm bụng, khuôn mặt bà lại hiện lên nụ cười mãn nguyện.
Trong phòng sinh, mẹ gặp khó. Dù đau đớn, bà vẫn mỉm cười cố gắng sinh đứa bé:
“Khinh Khinh, chỉ cần có đứa con này, ba mẹ có thể mãi hạnh phúc thế này rồi…”
Tôi nắm tay mẹ, cúi đầu thì thầm bên tai:
“Mẹ à, thật ra đứa bé là con gái…”
“Lúc làm siêu âm, con đã bảo bác sĩ nói dối mẹ rồi.”
“Vừa nãy, ba cũng mới biết chuyện này. Giờ ông ấy lại đi tìm nhân tình của mình rồi.”
Mẹ sững người trong vài giây, rồi trên mặt bà hiện lên nỗi sợ khủng khiếp. Bà bắt đầu gào lên:
“Không—! Khinh Khinh, con đang nói dối đúng không?”
“Y tá! Mau gọi chồng tôi vào đây! Mau lên!”
Tôi chỉ im lặng, đứng nhìn bà vùng vẫy.
Y tá không dám cãi lời bệnh nhân VIP, vội chạy ra ngoài, nhưng một lúc sau quay lại lắc đầu:
“Bà Hứa, chồng bà không có ở ngoài.”
Mẹ tôi lập tức thở dốc, máu chảy ra ào ạt. Cơ thể dần mất đi ý thức, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, nhìn ra phía cửa như thể chờ mong một điều gì đó.
Bác sĩ, y tá cuống cuồng cứu chữa.
Máy đo nhịp tim vang lên tiếng “tít tít” liên tục, rồi cuối cùng chuyển thành một đường thẳng.
Bác sĩ tháo khẩu trang, đi ra ngoài nói với ba tôi — người vừa ôm bó hoa tươi hớt hải quay lại:
“Ông Hứa, xin chia buồn. Vợ ông và đứa bé… đều không giữ được.”
Ba tôi chết lặng vài giây, rồi thốt lên: “Là con trai hay con gái?”
“Là một bé trai đã phát triển đầy đủ.”
Bó hoa rơi xuống đất, ông đi tới đi lui trong hành lang, thất thần.
Tại sao lại thành ra thế này? Cậu con trai mà ông mong mỏi cả đời… chỉ vì một lần lãng mạn ngẫu hứng mà mất đi sao?
Tôi làm ra vẻ lo lắng, dịu dàng an ủi:
“Ba, đừng tự trách mình quá…”
“Đều tại con! Nếu con không nói mẹ con muốn nhận hoa, ba đã không đi mua rồi!”
Ông gạt tay tôi ra, giơ tay định tát.
Nhưng, bàn tay còn chưa kịp chạm vào mặt tôi…
Ông đã đổ gục xuống đất.
Tôi đứng yên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt ba bị méo xệch.
Bác sĩ vội đẩy ông vào phòng cấp cứu:
“Cô Hứa, có khả năng ông Hứa bị đột quỵ. Mong cô chuẩn bị tinh thần.”
Tôi úp mặt vào tay, cắn mạnh một cái lên cổ tay mình.
Cuối cùng… cũng đến ngày này.
Chỉ sợ mình không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ chạy ra, đưa tin:
“Ông Hứa bị đột quỵ. Hiện đã mất khả năng nói chuyện, rất có thể sẽ liệt toàn thân.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất