Cả Nhà Tôi Bị Quỷ Dắt Rồi

Chương 11: [HOÀN]

Chương 11: [HOÀN]
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tôi về nhà tắm rửa, thay đồ, rồi mang một bó hoa đến bệnh viện thăm ba.
“Giận lắm hả, ba? Vậy con kể ba nghe một bí mật nhé.”
“Thật ra, đứa con mẹ mang… không phải của ba đâu. Biết vậy, ba thấy nhẹ lòng hơn chưa?”
Ông nằm đó, vùng vẫy phát ra tiếng “ư ư ư” đầy tức giận.
“Gì cơ? Ba không tin à?”
Tôi mở điện thoại, chiếu lại đoạn video mẹ với người khác — từng khung hình, từng lời nói, chi tiết rõ ràng.
Ông điên cuồng giãy giụa trên giường bệnh.
Tôi chỉnh lại đầu cho ông, nhẹ nhàng nói tiếp:
“Ba vui quá rồi nhỉ. Vậy con tặng thêm hai tin mừng nữa…”
“Ba biết vì sao mình không có con trai không?” Tôi nhìn ông ta – người đàn ông đã từng là cha tôi – nằm đó bất động, nửa người tê liệt, nước mắt rịn nơi khóe mắt, ánh mắt đầy giận dữ nhưng lại chẳng thể cử động lấy một chút.
“Là vì mẹ đã bỏ thuốc vào mấy loại thực phẩm chức năng ba dùng mỗi ngày. Loại thuốc ấy sẽ khiến ba không thể có con. Nếu như ba không quá kỷ luật, thỉnh thoảng lười một bữa thì may ra còn có cơ hội. Nhưng tiếc quá, ba lại uống quá đều đặn.”
Ông ta run lên, gương mặt đỏ bừng, nhưng chỉ có thể nằm đó không nhúc nhích, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, vô lực và đầy tức giận.
Tôi mỉm cười, dịu dàng cúi xuống nói tiếp:
“Nổi giận dữ lắm à? Nhưng ba bị liệt rồi, ba biết không? Từ giờ trở đi, ba chỉ có thể nằm đó thôi. Chào mừng đến phần còn lại của cuộc đời, Tổng giám đốc Hứa.”
Tôi kéo một tờ văn bản khác ra, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo:
“À, còn một tin tốt nữa. Toàn bộ cổ phần của ba và mẹ giờ đã chính thức chuyển sang con. Bây giờ, con là Tổng giám đốc Hứa hợp pháp và danh chính ngôn thuận rồi. Không có em trai nữa, tất cả cơ nghiệp ba gây dựng nửa đời người, cuối cùng lại thuộc về đứa con gái mà ba từng chê là ‘vô dụng’.”
Khóe miệng ông ta rỉ máu, run rẩy không thành tiếng.
Tôi thỏa mãn rời khỏi phòng bệnh. Trong lòng âm thầm hy vọng bệnh viện sẽ tiếp tục mang lại cho tôi thêm vài tin tức “tốt lành”.
Tôi không thích rườm rà. Nếu có thể, tôi chỉ muốn tổ chức thêm một lễ tang.
Hôm sau, bệnh viện thông báo đến nhận thi thể.
Người bác sĩ đứng báo tin với tôi lúc đó, trong mắt tôi như một con chim khách thành tinh mang đến vận may vậy.
Tôi lạnh mặt ký vào giấy xác nhận. Trong lòng thì âm thầm tính chuyện đầu tư cho bệnh viện, tăng lương cho bác sĩ. Nơi này và người này – thật sự có duyên với tôi.
Hai người mà tôi căm ghét nhất đời, cuối cùng cũng bị đưa đi hỏa táng.
Không ai hay, tro cốt của họ, tôi đã lén đổ hết xuống cống.
Thứ bẩn thỉu, nên nằm ở nơi bẩn thỉu.
Sau đó, tôi đến thăm mộ em gái.
“Chị đến để báo tin cho em, mọi chuyện kết thúc rồi.”
Tôi cắm chiếc thẻ quỹ giáo dục vào lòng đất – thứ từng được chuẩn bị cho em.
“Nếu có kiếp sau, mong chúng ta đừng gặp lại.”
Kiếp này, chúng ta xem như thanh toán xong.
“Tổng giám đốc Hứa, dự án từ thiện mới cần chị xem qua.”
Tôi gật đầu:
“Tập đoàn Hứa thị có thể hỗ trợ học phí và chi phí sinh hoạt cho những đứa trẻ khó khăn. Chỉ cần chúng có chí tiến thủ, chúng tôi sẵn sàng đồng hành.”
“Vâng, tôi sẽ triển khai ngay.”
Khi rời nghĩa trang, tôi vô tình nhìn thấy một gia đình ba người cùng nhau đi xuống sườn đồi.
Nếu như…
Nếu như chúng tôi không có những người cha mẹ như thế,
Nếu em gái tôi chịu dừng lại,
Nếu em ấy biết hối hận,
Nếu tôi mềm lòng thêm chút nữa…
Liệu mọi chuyện có khác đi không?
Nhưng đời này không có “nếu như”.
Tôi – Tổng giám đốc Hứa – là một kẻ không dám ăn cam, sợ mình không kiềm được mà lại lén lút cắt tay.
Gió nhẹ từ đỉnh núi thổi xuống, tôi ký tên vào góc văn bản của quỹ từ thiện.
Tôi biết, chúng tôi phải bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngày mai, lại đến phiên hẹn với bác sĩ tâm lý.
Nếu những gì bác sĩ nói là thật, có lẽ tầm này năm sau, tôi sẽ hoàn toàn hồi phục.
Và ánh nắng... Sẽ lại chiếu đến cuộc đời tôi.
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất