Chương 2
Quay sang nhìn mẹ.
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như thể không hề có chút cảm xúc nào.
Không chút do dự, bà lao tới đánh mạnh vào đầu tôi khiến tôi ngất đi.
Tôi chưa từng nghĩ, người mẹ yếu đuối của mình lại có thể quyết liệt như vậy, như một người phụ nữ mạnh mẽ, dứt khoát trong phim ảnh.
Bà giữ đoạn video hôm đó tôi xông vào khách sạn, thậm chí còn tự mình quay thêm đoạn clip làm chứng:
“Người đi với mấy kẻ đầu đường xó chợ là con gái lớn của tôi! Con gái út của tôi rất ngoan, mọi người nhận nhầm rồi!”
Chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Thậm chí còn ảnh hưởng cả đến công ty của gia đình tôi.
Bố tôi, người đàn ông quanh năm không ngó ngàng gì đến nhà cửa, nổi giận quay về.
Ban đầu ông chỉ định phạt tôi một trận. Nhưng bị mẹ và em gái xúi giục vài câu, ông liền tức giận đuổi tôi ra khỏi nhà.
Mất đi gia đình nhà họ Hứa làm chỗ dựa, em gái tôi bắt đầu dẫn đầu những kẻ khác bắt nạt tôi trong trường học.
Tôi bị đám người do nó sai đến lột sạch quần áo, làm nhục, rồi quay clip tung lên web đen.
Sau đó, lan truyền khắp internet.
Bố tôi lập tức đưa ra thông cáo.
Tuyên bố cắt đứt hoàn toàn quan hệ với tôi.
Em gái tìm đến tôi khi tôi đang thoi thóp, nở nụ cười đắc ý:
“Tôi có hàng trăm cách để hạ gục chị. Nhưng tôi nghĩ, muốn giết người, thì phải giết từ trong tim. Giờ chị có sống cũng như đang ở địa ngục! Đây là cái giá chị phải trả vì đã khiến tôi mất đi tình yêu và tự do!”
Cuối cùng, tôi đã tự kết liễu đời mình.
Chết cô độc trong một căn nhà cũ nát, dột nát và gió lùa tứ phía.
Tất cả bi kịch của tôi, đều bắt đầu từ việc tôi lo chuyện bao đồng.
Ở kiếp này, tôi sẽ học cách buông bỏ cái gọi là “nhiệt tình giúp đỡ”, và tôn trọng vận mệnh của em gái.
Tôi cũng muốn xem thử, nếu không ai phát hiện, thì “cô em ngoan ngoãn” ấy và tên du côn kia sẽ còn điên rồ đến mức nào.
...
Vừa về đến nhà, mẹ tôi bước ra từ phòng ngủ. Thấy chỉ có mình tôi, bà không nhịn được hỏi:
“Khinh Khinh, em con đâu?”
“Đi thư viện rồi.”
Mẹ nhíu mày, cuối cùng vẫn cất tiếng, giọng mềm mại yếu ớt:
“Khinh Khinh, con là chị, chăm sóc em là trách nhiệm của con. Con bé còn nhỏ, con phải quan tâm đến nó nhiều hơn.”
Tôi ngoáy tai rồi nằm ườn ra ghế sofa:
“Mẹ à, tụi con chỉ cách nhau có một tuổi, con là chị nó chứ có phải mẹ nó đâu.”
Dường như không ngờ tôi lại trả lời như vậy, mắt mẹ lập tức ầng ậng nước, rụt rè đến nắm tay tôi:
“Khinh Khinh, mẹ không có ý đó. Chỉ là mẹ và em con đều không mạnh mẽ như con.”
Tôi giơ tay ngăn lại, không muốn nghe tiếp. Nghe thêm chỉ càng thấy buồn nôn.
Sau khi chết đi, tôi mới hiểu vì sao mẹ luôn coi tôi như công cụ.
Bởi vì em tôi vừa thông minh hơn người, lại có vẻ ngoài xuất chúng.
Nó là niềm tự hào trong các cuộc xã giao của mẹ, là tác phẩm tiêu biểu cho “thành công làm mẹ”, và cũng là công cụ để lấy lòng bố.
Còn tôi, năng lực chỉ ở mức trung bình khá.
Nhưng tôi có một điểm mạnh – tôi kiên cường, trưởng thành, và quan trọng nhất, tôi biết yêu thương.
Dưới sự dạy dỗ của mẹ, tôi từng dốc hết lòng yêu bà và em gái.
Lúc gặp nguy hiểm, tôi là con dao hữu dụng nhất trong tay họ.
Tôi đoán, có lẽ mẹ biết chuyện giữa em tôi và Lý Chí còn sớm hơn tôi.
Thậm chí, chuyện tôi tình cờ bắt gặp em trong khách sạn hôm nay, cũng là mẹ cố tình sắp đặt.
Nếu không, sao tự dưng tôi lại bị thêm một buổi học bù vào buổi tối?
Mục đích của bà là để tôi ra mặt, chia rẽ hai đứa nó.
Bà muốn em tôi quay lại làm “tác phẩm hoàn hảo” trong mắt mọi người, để bà vẫn là người mẹ mẫu mực.
Người tốt là bà.
Còn người ác là tôi.