Cả Nhà Tôi Bị Quỷ Dắt Rồi

Chương 3

Chương 3
“Khinh Khinh, hôm nay con ra ngoài có gặp em con nó…”
“Mẹ, hôm nay con ra ngoài, hình như thấy bố đang đi dạo trong trung tâm thương mại với thư ký. Bụng cô ấy hơi to, chẳng lẽ con sắp có em trai rồi?”
“Sao có thể chứ? Khinh Khinh, bố con là người đứng đắn mà.”
“Thế à? Có lẽ con nhìn nhầm.”
Tôi mỉm cười.
Sắc mặt mẹ lập tức tối sầm lại, thần kinh căng thẳng đến mức cứ bứt móng tay, rồi quay người lên lầu. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập loảng xoảng trên tầng.
Tôi thì vui vẻ mở tờ giấy, bắt đầu xâu chuỗi lại đầu mối trong đầu.
Em gái tôi được mẹ dốc lòng đào tạo suốt bao năm, là để chứng minh với bố rằng: con gái cũng không thua kém gì con trai. Nếu ngày đó mẹ không bị ảnh hưởng sức khỏe khi sinh em gái, thì dù con bé có thông minh đến mấy, mẹ cũng sẽ cố sinh thêm một đứa con trai.
Còn thái độ của bố thì mập mờ khó đoán.
Miệng thì khen em tôi hết lời, nhưng bên ngoài vẫn không ngừng “gieo hạt”, mong chờ một đứa con trai thực thụ.
Chỉ tiếc, bao năm trôi qua, chẳng thu hoạch được gì.
Nếu “tác phẩm” là em tôi xuất hiện vết nứt, mà bố ở bên ngoài lại sinh được con trai, liệu hai người họ có quay ra cắn xé nhau không?
Tôi cắn nhẹ vào cánh tay, kìm nén lại ham muốn lật tung mọi chuyện ra một lần cho xong.
Tôi đứng trước cửa nhà, chờ em gái về.
Tôi chu đáo xịt khử mùi rượu và khói thuốc trên người nó, chỉnh lại quần áo và cặp sách, rồi lén nhét tập ghi chú tôi soạn giúp nó vào bên trong.
“Em gái ngoan, đã diễn thì phải diễn cho trọn vai.”
“Hứa Khinh, tôi khuyên chị đừng giở mấy trò mèo trước mặt tôi, kẻo khổ vào thân.”
“Chị đây chỉ đang giúp em bảo vệ tình yêu thôi mà!”
Nó sững người nhìn tôi vài giây, rồi vẫn đeo cặp bước vào nhà.
Mẹ tôi không ngừng ra hiệu cho tôi, nhưng tôi giả vờ như không thấy.
Cuối cùng bà đành tự đi ngửi tóc em tôi, rồi tự tay kiểm tra cặp sách của nó, sau đó ôm lấy nó, vui vẻ nói:
“Cục cưng vất vả rồi, mẹ bảo dì chuẩn bị cơm cho con rồi đấy.”
Hai mẹ con ngồi ăn vui vẻ trong phòng ăn, trông đúng kiểu gia đình hạnh phúc. Chỉ có điều, em tôi thì lén lút gắp hết món mẹ gắp cho rồi đổ vào thùng rác.
Tôi đứng trên tầng nhìn xuống, bật cười.
Trước đây sao tôi không nhận ra, cái nhà này cũng thú vị thật đấy?
Từ khi biết tôi sẽ giúp nó che giấu, em tôi càng ngày càng ngang ngược. Không chỉ lén trốn tiết học bù, mà còn bắt đầu cúp học ở trường, đến cả bài tập cũng quẳng sang cho tôi làm hộ.
Tôi vui vẻ nhận hết đống bài tập đó, sau đó quay sang thuê Chu Nhiên – học bá của lớp – làm giúp bài cho nó.
Cậu ấy học giỏi nhưng nhà nghèo, xem như tôi làm việc tốt giúp người.
Chẳng mấy chốc, kỳ thi giữa kỳ đến đúng hẹn.
Tôi suốt một tuần bật đèn học xuyên đêm. Kết quả lần này là viên gạch đầu tiên trong kế hoạch dài hạn của tôi.
Em gái trang điểm xong, thấy đèn phòng tôi vẫn sáng thì che miệng cười khúc khích:
"Thiên tài và người thường là có khoảng cách rõ ràng, chị cố cũng vô ích thôi."
Tôi chỉ cười, mở cửa sổ phòng:
"Em gái à, chắc cậu ta vẫn đang đợi em nhỉ?"
Nó trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy không cam lòng. Ánh mắt nó lướt qua đống sách vở trên bàn, thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn bị tiếng điện thoại rung giục dồn dập làm cho dao động, nhảy qua cửa sổ đi luôn.
Sáng hôm sau, nó lảo đảo leo cửa sổ về nhà, mùi rượu và quầng thâm dưới mắt khiến tôi cũng tỉnh giấc. Tôi bò dậy, giúp nó thu dọn mớ hỗn độn.
Nhưng trong lúc ăn sáng, bỗng nhiên nó lại bày trò:
"Mẹ! Con đau bụng quá, hôm nay có thể để chị ở nhà chăm con không?"
Mẹ tôi lập tức buông điện thoại xuống, nói:
"Được, mẹ gọi báo cô giáo ngay. Con ở nhà chăm em đi."
Em gái đắc ý ghé sát tai tôi cười khẩy:
"Chị có chuẩn bị lâu đến mấy thì sao? Chỉ cần một câu của tôi, chị cũng không thi được!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất