Chương 3: Gấp Đôi Thu Hoạch, Gấp Đôi Vui Vẻ!
Vốn dĩ linh lực đang yên ổn trật tự lại đột nhiên tăng vọt, chạy tán loạn trong gân mạch khắp người Lục Huyền.
Nửa khắc sau, linh lực không chịu khống chế mới từ từ bình thường trở lại.
Lục Huyền cẩn thận cảm nhận biến hóa trong cơ thể, trên mặt không nhịn được lại lộ ra ý vui mừng.
Tu vi của hắn vừa tăng lên rất nhiều, tương đương với ba tháng khổ tu bình thường, khoảng cách để đột phá Luyện Khí tầng ba chỉ còn trong gang tấc.
"Xuyên qua lâu như vậy, cuối cùng bàn tay vàng cũng tới rồi." Lục Huyền vui sướng vô cùng.
Phải biết rằng, ở kiếp trước cả về tâm trí lẫn thân thể của hắn cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường, sau khi chiếm lấy thân thể này, tư chất và bối cảnh của nguyên chủ cũng bình thường nốt.
Nếu không có hack, hắn cũng không biết đến khi nào mình mới có đủ năng lực bước ra bên ngoài, lăn lộn trong Tu Hành giới.
Trong đầu hắn lập tức xuất hiện một tin tức, dường như được truyền đến từ một nơi xa xôi lắm, nó nhanh chóng giải thích cho hắn hiểu được hết thảy ý nghĩa của chùm quầng sáng màu trắng này.
Phàm là linh thực linh thảo do tự tay mình gieo trồng và bồi dưỡng nên, sau khi thành thục sẽ được ban thưởng một luồng quầng sáng màu trắng. Từ trong loại quầng sáng màu trắng này, hắn có thể mở ra các loại phần thưởng như tu vi, pháp khí, công pháp, đan dược…
Trình độ khen thưởng ra sao lại có liên quan đến rất nhiều nhân tố khác nhau, ví dụ như mức độ tham gia của hắn trong quá trình linh thực trưởng thành, như chủng loại, phẩm cấp, mức độ thành thục của linh thực… tất cả những điều này đều sẽ ảnh hưởng đến kích cỡ của quầng sáng khen thưởng.
Chỉ một mình hắn mới có thể nhìn thấy và chạm được vào quầng sáng trắng kia, người khác không thể trông thấy được.
Hơn nữa, vào thời điểm thu hoạch linh thực nếu không phải do hắn tự tay thực hiện, sẽ không nhận được quầng sáng khen thưởng kia.
"Nói cách khác, chỉ cần ta trồng thành công một gốc linh thực, thì ngoại trừ bản thân linh thực, ta còn nhận được thêm quầng sáng khen thưởng ngoài định mức nữa?"
"Chẳng phải đây là gấp đôi thu hoạch, gấp đôi vui vẻ sao?"
Lục Huyền nhìn những gốc Linh Huỳnh Thảo và Thực Nguyệt Thụ đang trưởng thành khỏe mạnh trong thổ nhưỡng, phảng phất như đang được chứng kiến từng chùm sáng trắng không ngừng chiếu rọi hào quang về phía mình.
"Lục Huyền ta có thể nhận được thành tựu ngày hôm nay, đều là dựa vào chính mình cố gắng tu luyện, và vất vả cần cù chăm sóc linh thực."
Lục Huyền không nhịn được nghĩ thầm.
Hắn có cảm giác, từ sau khi quầng sáng màu trắng xuất hiện, rất nhiều linh thực trong linh điền cũng theo đó mà bắt đầu xuất hiện một loại biến hóa mờ mịt.
Khi vận may tiến đến, con người cũng trở nên linh hoạt khôn ngoan hơn, Lục Huyền lập tức tập trung tinh thần, đặt toàn bộ tâm trí lên một gốc Linh Huỳnh Thảo dưới chân.
Chỉ thấy khoảng không phía trên gốc Linh Huỳnh Thảo nọ vừa xuất hiện một thanh tiến độ nhỏ bé đến mức không thể nhìn ra được.
Thanh tiến độ gần đầy cho thấy gốc Linh Huỳnh Thảo trước mặt hắn sắp bước vào giai đoạn hoàn toàn chín muồi.
Một luồng tin tức chợt lóe lên trong tâm trí Lục Huyền.
"Vừa được linh vũ bồi dưỡng, cảm thấy mãn nguyện ghê, chỉ là phần rễ của hàng xóm quá lớn quá dài, hơi bị chèn ép một chút."
Đây là cái gì?
Là trạng thái tức thời của linh thực sao?
Ôm theo nghi ngờ, Lục Huyền lại tập trung tinh thần vào một gốc Linh Huỳnh Thảo bên cạnh.
Thanh tiến độ bên này cũng đầy hơn một nửa, một dòng tin tức tương tự lại nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn.
Gốc Linh Huỳnh Thảo bên cạnh đang phát triển khá tốt, nhưng bản thân nó cũng cảm thấy phần rễ của hàng xóm quá dài và lớn, chiếm mất không gian sinh trưởng của nó.
"Không có cách nào khác, linh điền chỉ có như vậy, đành phải miễn cưỡng các ngươi chen chúc nhau một chút, đan xen rễ vào nhau vậy.” Lục Huyền cảm thán nói.
Dù thứ kia là thanh tiến độ tăng trưởng hay là trạng thái thời gian thực, nó đều mang đến khá nhiều lợi ích cho hắn, nó có thể trợ giúp hắn nắm bắt nhu cầu tăng trưởng của linh thực, rồi dựa vào đó mà điều chỉnh một vài chi tiết, khiến cho đám linh thực kia càng trưởng thành nhanh hơn và tốt hơn.
Nhìn thanh tiến độ sắp chạm đến đỉnh, hắn chỉ hận không thể lập tức thi triển Linh Vũ Thuật, thúc đẩy Linh Huỳnh Thảo nhanh chóng đi tới giai đoạn chín muồi.
Nhưng hắn cũng hiểu một đạo lý, chín quá hóa nẫu, độ ẩm thích hợp mới có ích cho linh thực, nếu thường xuyên cấp ẩm, chẳng khác nào đốt cháy giai đoạn, nóng vội quá lại sinh ra hỏng việc.
Bởi vì ngay cả khi linh thực đã thành thục nhưng phẩm chất không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến mức độ khen thưởng bên trong quầng sáng màu trắng.
Nghĩ như vậy, ý định bón thúc khiến Linh Huỳnh Thảo nhanh chóng trưởng thành, để thu được quầng sáng kia, vừa mới lóe lên trong lòng Lục Huyền cũng lập tức tiêu tan.
Đang định trở vào nhà, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, lại xoay người đi về phía Tây viện.
Hiện giờ, hắn đã biết được trạng thái tức thời của linh thực, liệu nguyên nhân khiến Linh Huỳnh Thảo bị đường chỉ đen kia ăn mòn có thể hé lộ hay không?
Hắn lập tức nín thở ngưng thần, tập trung toàn bộ lực chú ý lên bụi Linh Huỳnh Thảo bị những sợi nhỏ màu đen gắt gao quấn quanh kia.