Chương 99: Một kích, rung động toàn trường (1) Chương 99: Một kích, rung động toàn trường (1)
“Ngọa tào? làm sao các nàng lại ngồi cùng với nhau được vậy?”
“Ha ha…”
Trần Vũ phảng phất nghe được tiếng Kỳ tỷ đang cười lạnh…
Cũng nhìn thấy đối phương chậm rãi dựng thẳng ngón giữa…
“e mm mm… toang con mẹ nó rồi.”
...
Sân thể dục to lớn bên ngoài, đã được đặt sẵn sáu cái lôi đài.
Lôi đài lớn nằm giữa.
Xung quanh là những lôi đài nhỏ hơn.
Lôi đài lớn chỉ khi thi đấu chính thức vào ngày mùng 8 tháng 7 mới có thể sử dụng.
Lôi đài thi đấu của ngày hôm này chỉ là năm võ đài nhỏ xung quanh mà thôi.
Mỗi lần sẽ có năm tổ đồng thời giao đấu, thời gian là mười lăm phút.
Tiết tấu nhanh không nói, từng người xem ở các khu vực khác nhau cũng có thể nhìn đã con mắt.
Đáng nhắc tới chính là, vì để tránh cho các thí sinh có thương vong quá lớn, hệ thống sẽ ưu tiên ghép các thí sinh cùng đối chiến với nhau…
Một giờ mười phút trưa.
Thị trưởng, cục trưởng của các bộ môn cũng nhao nhao ra trận, ngồi trên ghế khách quý.
Một giờ mười lăm phút trưa.
Giám khảo chấm điểm được điều từ khắp nơi trên cả nước ra trận.
Buổi trưa một giờ hai mươi phút…
“Lôi đài thi đấu sắp bắt đầu.”
“Lôi đài thi đấu sắp bắt đầu.”
“Xin mời tất cả thí sinh tiến về khu chuẩn bị!”
“Lặp lại, xin mời tất cả thí sinh tiến về khu chuẩn bị…”
Loa phóng thanh vang vọng khắp sân thể dục.
Tất cả những thí sinh tấn cấp lập tức chạy về phía khu chuẩn bị của riêng mình.
Khu chuẩn bị là nơi mà các thí sinh chờ đợi để đến lượt ra sân của mình.
Ngoại trừ lãnh đạo trường học , nhân viên mát xa, nhân viên y tế, giáo viên cũng không được phép tiến vào.
So với tình cảnh chen chúc của Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung.
Thất Trung khu chuẩn bị của Trần Vũ lại vắng vắng vẻ vẻ.
Đếm đi đếm lại thì cũng chỉ thấy có hơn mười người học sinh đang ở nơi này…
“Đều tới đủ hết rồi sao?” Hiệu trưởng Thất Trung quơ quơ một phần danh sách, biểu lộ nghiêm túc hạ lệnh: “Nhanh chóng xoa bóp, nới lỏng gân cốt cho các học sinh.”
Dứt lời, các kỹ sư liền cùng nhau tiến lên, cưỡng chế các thí sinh tấn cấp ngồi trên ghế, bắt đầu nhào nặn, mát xa.
“Các bạn học, quy tắc của thi đấu lôi đài là sẽ ưu tiên ghép đôi các học sinh cùng trường.” Hiệu trưởng nắm chặt danh sách,
Ngữ tốc nhanh chóng: “Thực lực chính mình tới đâu thì phải tự biết, một khi thực lực song phương chênh lệch quá lớn, yếu hơn một phương phải lập tức nhận thua, tránh cho những thương vong không đáng có.”
“Thế nhưng là…” Một vị thí sinh do dự nói: “Giám khảo nói, nếu như không thể hiện ra thực lực, coi như thắng ba trận, cũng không nhất định sẽ tấn cấp.”
“Ba!”
Hiệu trưởng cuộn danh sách thành ống, trực tiếp đập vào trên đầu vị thí sinh kia: “Ngươi có ngốc hay không? Cái gì gọi là sẽ không nhất định tấn cấp?”
Bị đánh thí sinh: “Hả?”
“Chúng ta căn bản là không tấn cấp được!” Hiệu trưởng vung tay lên, uy phong lẫm liệt nói: “Ta làm hiệu trưởng của trường Thất Trung nhiều năm như vậy rồi, liền chưa thấy một học sinh nào có thể tấn cấp!”
Đám người: “...”
“Dó là những kinh nghiệm của ta. Hơn mấy trăm người, chỉ 12 người tấn cấp, các ngươi lấy cái gì để tấn cáp? Dựa vào ánh mắt hiền lành sao?”
Đám người: “...”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, có thể thắng một trận là một trận, tránh cho những tổn thương không đáng mới là vương đạo!” Hiệu trưởng hạ tử mệnh lệnh, lập tức mở ra danh sách: ” Hiện tại ta bắt đầu điểm danh, để xem còn có ai không tới. **.”
“Đến!”
“*.”
“Đến.”
“Trần Khải Tử.”
“Đến rồi đây.”
“* ”
“Ở đây…”
Điểm danh xong, hiệu trưởng thở phào: “Hết thảy mười hai người, đều đến, không có lạc đội. Mọi người nhớ kỹ, tranh tài xong, không muốn đi loạn, trước tiên trở về an bài chiến thuật!”
“Minh bạch.” ×13
“Hiện tại nên nghỉ ngơi một chút, giữ gìn thể lực , chờ đợi tranh tài.”
“Minh bạch.” ×13
Gật gật đầu, hiệu trưởng thu hồi danh sách, quay người tìm cái ghế muốn ngồi một chút, lại phát hiện tất cả ghế đều bị chiếm: “Hả? Không có ghế để ta ngồi sao?”
“Hiệu trưởng, không có.” Bên cạnh thầy chủ nhiệm ôm qua một thùng nước khoáng, đặt dưới đất: “Nếu không ngài ngồi chỗ này đi?”
Trên sàn thi đấu kỳ thi đại học, thiên lão đại, địa lão nhị, thí sinh lão tam.
Liền coi như là hiệu trưởng, cũng không có ý tứ đi chiếm chỗ với các thí sinh.
“Không đúng?” Hiệu trưởng nhíu mày: “Không phải là sắp xếp hết rồi sao? Mười hai học sinh tấn cấp, chúng ta mượn 13 cái ghế, sao có thể không có ghế để ta ngồi được?”
Thầy chủ nhiệm quay người nhìn lướt qua, gãi gãi đầu: “Đều đủ hết rồi à…”
“Không thích hợp.”
Hiệu trưởng đi đến ngoài cùng bên trái, duỗi ngón tay mập mạp, đếm từng người từng người: “Một, hai, ba, bốn… Mười một, mười hai, mười ba. Hả? Mười ba người? !”
Lãnh đạo Thất Trung cũng kinh ngạc.
“Mười ba người?”
“Không phải mười hai sao?”
“Tại sao lại là mười ba người…”
Hiệu trưởng luống cuống tay chân lấy danh sách ra, lần lượt điểm danh: “**!”