Chương 107: Có hiệu trưởng như ông cũng không sai (2) Chương 107: Có hiệu trưởng như ông cũng không sai (2)
“Đương nhiên là đánh Trần Khải Tử rồi!” Hai mắt Hiệu trưởng trừng lớn, phẫn hận nói: “Tôi nói là để cho cậu hung hăng đánh Trần Khải Tử! Đánh tốt lắm! Để hắn không nghe lời!”
“Uhm, nói như vậy trước đó là tôi không nghe lầm rồi. Ông là muốn để cho hắn nhận thua đúng không.”
“Đúng à.” Hiệu trưởng nghiêng đầu: “Chính xác là như vậy.”
“Tôi còn tưởng rằng là ông để cho tôi nhận thua đâu.” Trần Vũ bừng tỉnh.
“Cái này… cái này quả thực là chuyện tiếu lâm! Bạn học Trần Vũ có ưu thế về thực lực, tự nhiên là đối phương phải nhận thua. Trần Khải Tử không nghe lời, hiện giờ đang hấp hối thì cũng là đáng đời.”
Một bên thầy chủ nhiệm: ” ...”
Chúng thí sinh: ” ...”
“Đúng vậy, hiệu trưởng ông có thể nghĩ được như vậy, làm một người học sinh, tôi rất vui mừng.” Trần Vũ đưa tay, muốn vỗ vỗ bả vai hiệu trưởng, lại bởi vì mình ngồi trên ghế, tay với không tới.
Hiệu trưởng rất thông minh, lập tức cúi người, để Trần Vũ vỗ “Ba~ ba~” hai lần.
“Ừm.” Trần Vũ mỉm cười: “Ông là một hiệu trưởng tốt à, chờ tôi lấy một cái trạng nguyên về cho ông.”
“Vậy thì tốt!” Hiệu trưởng cố nén hưng phấn, lấy ra một bình đồ uống thể thao, tự mình vặn ra, bỏ ống hút vào, đưa tới bên miệng Trần Vũ: “Đến, bạn học Trần Vũ, bổ sung một chút chất điện giải và muối khoáng.”
Vừa rồi khi giao đấu, Trần Khải Tử lấy ra toàn bộ thực lực, liền đã nằm ngoài dự kiến của lão ta.
Nghĩ không ra tên Trần Vũ này, còn cường đại hơn so với Trần Khải Tử!”
Liền khí kình cũng không vận dụng à.
Nếu như hắn bạo phát toàn bộ thực lực thì có lẽ thật sự có cơ hội cầm được cái danh hiệu trạng nguyên này?
Nghĩ đến đây, hiệu trưởng Thất Trung càng kích động hơn, kém chút liền vì dùng lực quá mạnh mà bóp nát bình đồ uống.
Từ khi Thất Trung thành lập đến nay, đừng nói là trạng nguyên, có thể tấn cấp vào vòng thi đấu chính thức cũng chỉ là đếm được trên đầu ngón tay.
“Bạn học Trần Vũ.” Hiệu trưởng bình phục một chút cảm xúc, thăm dò hỏi: “Thực lực mạnh mẽ như cậu thì làm sao có thể bị đuổi khỏi Nhị Trung khai vậy?”
“À, tôi hút thuốc lá.”
“Hút thuốc?”
“Đúng.”
“Chỉ vậy thôi sao? !” Hiệu trưởng mở to hai mắt nhìn.
“Đúng vậy à.” Trần Vũ gật đầu.
“Cũng bởi vì hút vài điếu thuốc là liền khai trừ học sinh sao?” Hiệu trưởng phảng phất như nghe được chuyện gì thương thiên hại lí, tin đồn kinh thế hãi tục.
“Học sinh vốn là không thể hút thuốc, bị khai trừ thì không có gì để nói.”
“Làm loạn! Cái này không phải là làm loạn đó sao?” Hiệu trưởng nhìn sang khu chuẩn bị của trường Nhị Trung, hùng hùng hổ hổ: “Hắn có quyền gì mà khai trừ học sinh? Cũng bởi vì hắn là hiệu trưởng sao? Hiệu trưởng thì tính là cái đếch gì? !”
Trần Vũ: “...”
Các lãnh đạo Thất Trung: “...”
“Không có học sinh thì lấy đâu ra hiệu trưởng? Hắn ăn cái gì? Mặc cái gì? Ai phát lương cho hắn? Hắn thì tính là gì? Để cho hắn ngưu bức như vậy còn dám khai trừ học sinh nữa?”
Trần Vũ sợ hãi vỗ tay: “Ngài nói quá đúng.”
“Hiệu trưởng là người làm vườn, là trồng hoa, chăm hoa, dưỡng hoa. Há có thể bởi vì dính một chút thuốc lá liền nhỏ tận gốc sao? Xứng đáng với tấm thân hiệu trưởng của hắn sao?”
“Ba ba ba!” Trần Vũ dùng sức vỗ tay: “Ngài nói tiếp!”
“Tôi đương nhiên muốn nói!” Thất Trung hiệu trưởng chính nghĩa nói: “Học sinh hút thuốc thì sẽ có nguyên do của việc hút thuốc. Không có áp lực thì ai đi hút thuốc? Quan tâm đầy đủ có thể hút thuốc sao? Chuyện gì đều muốn ngược dòng tìm hiểu căn nguyên vấn đề. Làm một người trong ngành giáo dục, hẳn là phải thời khắc sửa chữa những việc làm chưa đúng của mình, làm cho học sinh phản nghịch. Phu huynh đã đưa đứa trẻ đến trường học, bị nghiện thuốc lá, việc này chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của trường học sao? Không phải trách nhiệm của hiệu trưởng sao? ! Còn khai trừ? Không thấy xấu hổ sao! Con mẹ nó.”
“Tốt!” Trần Vũ nghe được nhiệt huyết sôi trào, trực tiếp ngồi xổm trên ghế, dùng sức nắm chặt tay hiệu trưởng: “Ông quả thật là một hiệu trưởng tốt, lý niệm giáo dục quá tiên tiến.”
“Đây đều là một người hiệu trưởng phải làm. Phải học tập mỗi giờ mỗi khắc. Trách nhiệm trọng đại, thời gian không đợi người à.”
“Thật không tệ, hiệu trưởng như ông quả thật là rất không sai.” Trần Vũ móc trong túi ra nửa gói thuốc, đưa cho hiệu trưởng một cái: “Đến, lão ca hút một điếu đi.”
“Chỗ của ta có Hoa Tử, hút của ta đi.” Hiệu trưởng móc ra một hộp mềm Trung Hoa
“Không được, tôi hút quen Cáp Nhĩ Tân rồi, liền có cái tật xấu này.” Trần Vũ cầm chặt bao thuốc: “Làm sao? Cáp Nhĩ Tân thì không muốn hút sao? Xem thường ca?”
“Làm sao lại vậy được chứ.” Hiệu trưởng vội vàng lấy ra một điều thuốc Cáp Nhĩ Tân, nhét vào bên trong miệng: “Lão đệ à, tôi chỉ là suy nghĩ để cho cậu thay đổi khẩu vị một chút mà thôi.”
“Không phải là ta không có tiền hút Trung Hoa, tiền để tôi hút Trung Hoa dư xài.” Trần Vũ móc ra cái bật lửa, đốt hai điếu thuốc, hít sâu một cái, chậm rãi phun ra: “Chủ yếu là Cáp Nhĩ Tân thơm à, hút rất phê.”