Chương 108: Thiên phú chân chính (1) Chương 108: Thiên phú chân chính (1)
“Đúng là rất phê.” Hiệu trưởng âm thầm phun ra một làn khói, hạ giọng hỏi: “Lão đệ, chú em nói thật cho anh biết đi, một cước vừa rồi thật sự chỉ là lực lượng đơn thuần của thân thể sao?”
“Chắc chắn luôn.” Trần Vũ gõ gõ khói bụi: “Đánh một học sinh còn phải sử dụng khí kình sao, đây không phải là ức hiếp người người quá đáng sao.”
“Vậy nếu như tăng thêm khí kình cấp 0.7, thực lực thật sự của chú em có thể đạt đến trình độ nào?”
“Người anh em cứ việc yên tâm đi, trạng nguyên chỉ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay mà thôi.”
Nghe vậy, hiệu trưởng Thất Trung hít sâu, nắm chặt tay Trần Vũ: “Hảo huynh đệ. Chức vị của thằng em* này còn có thể tăng được hay không, vậy thì phải xem cậu rồi!”
(* khúc này thì lão hiệu trưởng tự xưng là “em” nhé, không phải ta biên đâu nha.)
“Đều là bạn bè cả mà, đừng khách khí. Nào, làm điếu thuốc đi.”
“Làm đi!”
Hai người một “hơi” hết sạch, dựng thẳng tàn thuốc, nhìn nhau mỉm cười.
Một bên thầy chủ nhiệm đang nhìn cũng cảm thấy chóng mặt.
Trong đầu chỉ hiện lên một nghi vấn.
“Lão này làm thế đếch nào có thể lên làm hiệu trưởng được vậy nhỉ?”
Ngay khi Trần Vũ và hiệu trưởng đang cùng chung chí hướng, một đám người đi vào khu chuẩn bị của trường Thất Trung.
Trong những người này, có người mặc áo sơ mi trắng của quan viên, cũng có phóng viên cầm camera trong tay, còn có tất cả những nhân viên tuyển sinh của các trường đại học danh tiếng.
Nhìn thấy bọn họ, hiệu trưởng Thất Trung liền vội vàng đứng dậy, bắt tay với quan viên dẫn đầu: “Chào ngài, là đến tìm bạn học Trần Vũ của ‘ Thất Trung chúng tôi’ sao?”
Hiệu trưởng khi nói đến bốn chữ ” Thất Trung chúng tôi ” thì ngữ khí nhấn mạnh hơn.
“Đúng thế.” Quan viên mắc áo sơ mi trắng gật đầu, sau đó nghiêng người tránh ra: “Nhưng mà chúng tôi cũng không vội, để cho những người khác tới trước đi.”
Dứt lời, mấy tên tráng hán liền “lao” đi qua, liền phóng viên cũng chen bay.
“Chào cậu Trần Vũ! Tôi là nhân viên tuyển sinh của đại học Thanh Hoa, tôi họ Thanh.”
“Chào cậu chào cậu, tôi phụ trách tuyển sinh của đại học Kinh Thành, tôi họ Kinh!”
“Bạn học Trần Vũ, tôi tự giới thiệu một chút, tôi đến từ đại học Khai Nam, gọi tôi ông chủ nhỏ là được rồi.”
“Tôi từ Băng Thành Lý Công, trước đó chúng ta đã gặp qua.”
“Bạn học Trần Vũ, có hứng thú đến Thượng Hải không ”
Đám người lải nhãi, nghe được Trần Vũ cảm thấy đầu đau, lập tức đứng lên nói: “Im hết đi, một người nói thôi.”
Nhân viên tuyển sinh của Băng Thành Lý Công là người mở miệng đầu tiên: “Bạn học Trần Vũ, vậy tôi nói trước.”
“Ngoại trừ Thanh Hoa và Kinh Đại, những trường học khác cũng không cần nói.”
Đám người: “...”
Trần Vũ khoát khoát tay: “Chờ tới kiếp sau tôi lại thi đại học, tôi nhất định sẽ ưu tiên cân nhắc trường của các anh.”
Đám người: “...”
Đại học Khai Nam chưa từ bỏ ý định: “Nếu không chúng ta trao đổi một chút phương thức liên lạc?”
Trần Vũ lắc đầu: “Nếu thực sự muốn trao đổi, vậy thì các anh liền để lại một tấm danh thiếp đi, nếu như tôi có ý khác liền sẽ liên hệ các anh.”
Đại diện của những trường học này nhìn nhau một chút, bất đắc dĩ, đành phải lưu lại một tấm danh thiếp.
“Không suy nghĩ một chút những học sinh ưu tú khác của trường học chúng tôi sao?” Hiệu trưởng Thất Trung hỏi.
Đại diện các trường học chắp tay: “Cáo từ!”
Hiệu trưởng: “...”
“Những người không liên quan” đã rời đi hết, chỉ còn lại đại diện của hai trường Thanh Hoa và Kinh Thành.
Nhưng tinh thần của hai người này cũng không có buông lỏng.
Ở trong mắt của họ thì đối thủ chân chính chỉ có đối phương mà thôi.
Trần Vũ trở lại ghế ngồi, uống một hớp Cocacola: “Các anh ai là người nói đầu tiên?”
Thanh Hoa: “Tôi trước nói.”
Kinh Thành: “Tôi trước nói!”
Thanh Hoa: “Dựa vào gì mà để anh nói trước?”
Kinh Thành: “Dựa vào gì mà để tôi sau nói?”
Thanh Hoa: “Nếu không đánh một trận rồi nói?”
Kinh Thành: “Chơi luôn! Đánh một trận rồi nói!”
Trần Vũ: “Hai anh cũng đừng nói nữa.”
Vẫy tay, nhờ thầy chủ nhiệm dọn hết đồ uống, Trần Vũ bắt chéo chân, mờ mịt thể hiện một dấu hiệu của tiền tài, nói: “Con người của tôi thì rất thực tế, điều kiện của bên nào tốt, thì tôi sẽ đi với người đó. Các anh trao đổi thảo luận với cấp trên một chút rồi sau đó lại tới tìm tôi, được chứ?”
Kỳ thật, trường mà Trần Vũ muốn đi chỉ có một, đó chính là Kinh Đại.
Nhưng vì có thể được đến càng nhiều lợi ích, trò “Đùa giỡn” này khẳng định là phải diễn một chút.
Hai phe liếc nhau, Thanh Hoa trước mở miệng: “Vậy chúng ta liền kết bạn Wechat đi, lát nữa trò chuyện riêng.”
Đại diện trường Kinh Thành cũng gật đầu: “Đúng, kết bạn Wechat đi. Kinh Đại chúng tôi cầu tài sốt ruột, là có thành ý nhất, khẳng định sẽ để cho cậu hài lòng.”
“Không cần thêm Wechat, điện thoại di động của tôi đã bị lấy đi, không nhớ được nick Wechat của các anh đâu, giống các trường học khác, để lại cho tôi một tấm danh thiếp là được.”