Chương 112: Nghĩ đến chuyện buồn cười Chương 112: Nghĩ đến chuyện buồn cười
Bởi vì uy lực một cước của trận trước, đừng nói là thí sinh cùng khóa, liền người xem đều nhớ kỹ hắn.
Nhưng người thanh niên trước mặt này lại còn dám nói những lời này…...
Hiển nhiên là có chút bản lãnh.
‘
Tứ Trung cũng xem như là trường trung học danh tiếng của thành phố Thanh Thành, từ trước tới giờ không thiếu đại lão. Hẳn là cẩn thận một chút, đừng con mẹ nó lại lật thuyền trong mương.’
“Bởi vì chúc phúc trên người các cậu còn chưa hết hiệu lực, cho nên tạm thời sẽ không thêm buff cho các cậu nữa.” Kính râm giám khảo nhìn chằm chằm đồng hồ: “Đếm ngược, 5 giây. Ba…...”
Trần Vũ chậm rãi nắm chặt nắm đấm.
“Hai…...”
Đối thủ vẫn như cũ cười lạnh.
“Một…...”
Trần Vũ hết sức chăm chú, bày ra tư thế tiêu chuẩn.
“Bắt đầu!”
Ra lệnh một tiếng, năm vị giám khảo trên lôi đài đồng thời rút.
“Trần Vũ, ta nhận ra ngươi.”
Trên lôi đài Số 1, thí sinh đến từ Tứ Trung chậm rãi giơ tay trái lên: “Trận trước ngươi biểu hiện ra thực lực, rất không tệ. Ta rất thưởng thức.”
“Vậy sao.” Cơ bắp Trần Vũ căng cứng, bước đi cẩn thận, từng bước đến gần đối thủ, hắn đang muốn tìm ra sơ hở của đối phương.
“Đúng vậy. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Không có cái gì là tuyệt đối cả.” Khóe miệng ngả ngớn, hắn ta nâng thẳng tay trái lên, quát lạnh một tiếng: “Giám khảo, ta nhận thua.”
“......”
Kính râm giám khảo: “......”
Hiện trường người xem: “......”
“Nhận… Nhận thua?”
“Đương nhiên.” Đối thủ ngửa đầu: “Ta đều nói, trận chiến này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.”
Trần Vũ: ” ”
“Hữu duyên gặp lại.” Hắn thu tay lại, vác ở sau lưng: “Ngươi rất có tiền đồ, cho dù là ta, cũng khó tránh khỏi thưởng thức. Cho nên ta sẽ chú ý ngươi mỗi thời mỗi khắc, đừng thư giãn, đừng để cho ta thất vọng.”
Trần Vũ: ” ”
Kính râm giám khảo: ” ”
Trầm mặc trong phút chốc, Trần Vũ mặt không thay đổi nói: “Nếu không thì như vầy, ta chấp ngươi một tay, hai ta đánh một trận đi.”
“Hả?” Khí thế của đối phương đột nhiên thay đổi, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Trần Vũ: “Ngươi đang vũ nhục ta? Ngươi xác định, ngươi đang vũ nhục ta sao?”
Trần Vũ: “......”
“Ta cho ngươi biết. Hôm nay đừng nói là ngươi nhường một cánh tay, coi như ngươi nhường cho ta hai cánh tay, hai cái chân! Cũng không ngăn được việc ta nhận thua. Ta nói.”
Trần Vũ: “......”
“Làm sao?” Trong mắt đối thủ lấp lóe hàn quang: “Ngươi có thể ngăn được ta sao?”
Trần Vũ: ” Không ngăn được ”
“Cái này đúng rồi, đây chính là khóa thứ nhất mà ta có thể dạy cho người.” Đối thủ quay người, bồng bềnh rời đi: “Không có cái gì là tuyệt đối. Thực lực mạnh hơn, cũng có chuyện không làm được.”
Trần Vũ quay đầu nhìn giám khảo: “Tôi có thể đá hắn một cước sao?”
“Chỉ một cước thôi.”
Giám khảo tháo kính râm xuống: “Không thể. Hắn đã nhận thua.”
“Nửa cước cũng không được.”
......
“Đây là một nhân vật hung ác à.”
Cùng lúc đó, tầng cao nhất của một tòa nhà trong sân thi đại học, trong một gian phòng nào đó.
Một thanh niên đứng ở trước cửa sổ, nhìn xem lôi đài số 1 Trần Vũ, cảm thán: “Hắn nhất định có thể vào vòng thi đấu chính thức, khó đối phó à. Ai gặp phải hắn liền tự cầu nhiều phúc đi.”
“Không muốn tự xem nhẹ mình.” Một vị học sinh khác vỗ vỗ trên thân không có tro bụi, nói: “Chúng ta dù sao cũng là tuyển thủ hạt giống.”
“Tuyển thủ hạt giống thì làm được mẹ gì?” Ngồi ở trên ghế sa lon một nữ hài đội nón xanh buông tay: “Thi đấu chính thức là phải xem chiến lực, không phải đẳng cấp khí kình. Hơn nữa nều mà tuyển thủ hạt giống bị đánh khóc, thì càng mất mặt hơn.”
“Nghe nói tên Trần Vũ đó đẳng cấp khí kình chỉ có 0.7. Coi như thể trạng cường tráng một chút, cũng sẽ không phải là đối thủ của chúng ta. Dù sao trong chúng ta, thấp nhất cũng là cấp 1.0.”
Nói đến đây, rất nhiều người trong phòng đều vô ý thức nhìn về một nơi hẻo lánh.
Nơi đó đang có một cô bé dường như là trẻ vị thành niên.
Nàng chính là người có trình độ khí kình thấp nhất trong tất cả tuyển thủ hạt giống.
“A.”
Nữ hài phát hiện tất cả mọi người đang nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, thậm chí đỏ đến xương quai xanh vị trí. Hai tay hốt hoảng không biết đặt chỗ nào.
Giống như những người trong căn phòng này, nàng cũng mặc đồng phục thi đấu chính thức của ngày mai.
Ở vị trí mà ngực của nàng hơi hơi nhô lên, có thêu số hiệu và tên.
【20】
【 Bát Hoang Diêu 】
......
Theo từng nhóm thí sinh lên đài, xuống đài.
Đến khoảng bốn giờ chiều.
Thi đấu lôi đài rốt cuộc bước sang vòng thứ ba.
Còn có tư cách dự thi chỉ còn sót lại hơn trăm người.
Sau khi kết thúc vòng thi thứ ba, người thắng cũng chỉ còn lại hơn năm mươi người .
Bên trong năm mươi người này, các giám khảo sẽ tiến hành cho điểm, chọn ra 12 thí sinh có điểm trung bình cao nhất, sắp xếp vào danh sách 32 người được thi đấu vòng chính thức.
“Trận so tài cuối cùng.”
Đi ra khu chuẩn bị trường Thất Trung, Trần Vũ uống một miệng đồ uống, nhìn chăm chú vào danh sách trên màn hình lớn.