Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 119: Cô nàng này rất Kiều (1) Chương 119: Cô nàng này rất Kiều (1)

Chương 119: Cô nàng này rất Kiều (1) Chương 119: Cô nàng này rất Kiều (1)


“Ưu tú, nghiêm cẩn, không tệ.”
Cúi đầu, nhìn xem số hiệu trên ngực, Trần Vũ nhíu mày: “Tôi là số 21?”
“Đúng. Người chiến thắng khi đi đấu lôi đài sẽ có số hiệu là 21.”
“Vậy tên Vương Bảo Cường thi văn hạng nhất thì số hiệu chính là 1 sao.”
“Đúng.” Thất Trung hiệu trưởng gật đầu: “Trình tự thi đấu chính thức ngày mai sẽ cũng những số hiệu này có quan hệ. Mộ bảng số lẻ 16 người, một bảng số chẵn 16 người. Cậu nằm trong bảng số lẻ, sau khi đánh thắng bốn trận liên tiếp đạt được quán quân của bảng số lẻ, thì sẽ cùng với quán quân bảng số chẵn tranh đoạt trạng nguyên.”
“Vậy tôi khẳng định là phải đánh một trận với Vương Bảo Cường rồi.”
“Đúng vậy. Hiện giờ tổ số lẻ có cậu, còn có Vương Bảo Cường, nên đã được xem là bảng tử thần.”
Tiếp tục trao đổi với hiệu trưởng thêm mấy phút.
Đã đến giờ, Trần Vũ trở lại trên võ đài trung tâm.
Người xem đều không còn, thí sinh cũng chỉ còn lại 12 người. Phóng tầm mắt nhìn qua, có chút trống trải hiu quạnh.
“Một lần nữa xin chúc mừng các cậu đã tấn cấp thi đấu chính thức.” Quan chủ khảo vào thẳng chính đề: “Đêm nay, tất cả mọi người phải ở lại chỗ này. Không được vì bất cứ lý do nào mà rời khỏi. Tiếp theo, tôi sẽ trả lại điện thoại cho các vị. Các cậu có thể gọi điện thoại cho người giám hộ của mình, để họ nấu cơm cho các cậu, cũng có thể ở chung phòng với các cậu.”
“Có hai nguyên nhân để an bài như vậy. Một, phòng ngừa thí sinh không ăn được những thức ăn lạ miệng, ảnh hưởng đến trạng thái thi đại học. Hai, tất cả các nhân viên tuyển sinh của các trường đại học trọng điểm, có thể cùng với các cậu, cùng người giám hộ của mọi ngươi ở chung một chỗ để bàn bạc việc ghi danh.”
Một thí sinh nhấc tay: “Nhất định phải tới sao?”
Quan chủ khảo nhìn về phía vị thí sinh kia: “Cái này chỉ là quyền lợi của mọi người mà thôi, tìm hay không tìm tới người giám hộ thì đó là chuyện của các cậu. Còn có ai có nghi vấn nào không?”
Trần Vũ nhấc tay.
Quan chủ khảo lại nhìn về phía Trần Vũ, híp híp hai mắt: “Cậu hỏi đi.”
“Nhiều nhất có thể để đến mấy cái người giám hộ?”
“Hai người.”
“Bạn bè có đến được không?”
“Không được. Chỉ có người giám hộ, hoặc là thân nhân có quan hệ máu mủ. Hơn nữa còn phải đem theo thẻ căn cước, sổ hộ khẩu bản và các loại giấy tờ chứng minh khác. Còn có vấn đề gì sao?”
Các thí sinh trầm mặc.
Mà Trần Vũ lại giơ tay lên.
“Cậu hỏi đi.”
Trần Vũ: “Khi người giám hộ đến đây thì tiền xe ai đưa.”
Đám người: “...”
Quan chủ khảo da mặt kéo ra: “Tôi đưa.”
Sau khi quan chủ khảo tuyên bố giải tán, Trần Vũ liền theo những thí sinh khác đi xuống lôi đài, đi về khu chuẩn bị của mỗi mình.
Hiệu trưởng Thất Trung mang theo hành lý tạm thời của Trần Vũ, chờ ở đó: “Đi thôi, trở về trong phòng. Đầu tiên là mang quần áo của cậu qua nhà ở tập thể, sau đó những người hiệu trưởng như chúng tôi sẽ có một cuộc họp, cậu có thể đi dạo xung quanh, chờ tôi về sẽ dẫn cậu đi ăn cơm.”
“Ăn cơm thì không cần. Giám khảo nói có thể kêu người thân của mình qua nấu cơm.”
“Cái gì?” Hiệu trưởng kinh ngạc: “còn có thể mang theo người nhà sao? !”
“Đúng vậy a. Ông không biết sao?”
“Học sinh Thất Trung của tôi chưa từng tiến vào vòng thi đấu chính thức thì làm sao tôi biết được?”
” Ông nói rất có đạo lý.”
“Bây giờ thì biết rồi.” Hiệu trưởng Thất Trung nhấc nhấc hành lý: “Vậy thì lát nữa cậu liên hệ với người nhà đi, tôi tìm đại một quán nào đó tự xử.”
Trần Vũ gật đầu: “Được.”
“...” Hiệu trưởng Thất Trung trầm mặc một lát: “Ăn cơm một mình sẽ cảm thấy rất cô độc.”
Trần Vũ buông tay: “Đúng vậy à. Nhưng mà chuyện này cũng không còn biện pháp nào khác.”
Hiệu trưởng: “Nếu như học sinh của tôi nguyện ý mời tôi ăn chung một bữa cơm với gia đình hắn, tôi chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
Trần Vũ: “Tất nhiên, ông không có được loại học sinh này.”
Hiệu trưởng: ” tôi nhớ là mình có mà.”
Trần Vũ: “Ông nhớ lầm.”
Hiệu trưởng: “...”
Đi vào đại sảnh, còn không có vào thang máy, một nhân viên công tác liền ngăn hai người Trần Vũ lại.
“Xin hỏi, cậu là Trần Vũ phải không à?”
Trần Vũ dò xét người này vài lần, gật đầu: “Đúng, tôi là.”
Nhân viên công tác móc ra một bộ điện thoại, đưa ra: “Vậy thì bạn học Trần Vũ, đây là điện thoại di động của cậu đúng không à?”
Trần Vũ tiếp nhận, kiểm tra một chút: “Là của tôi, cám ơn.”
“Không khách khí, đây là việc mà chúng tôi phải làm. Có vấn đề gì, có thể đi phòng phục vụ gọi tôi à.”
“Nếu như sau mỗi một câu nói của anh không có thêm vào từ “à” thì tôi sẽ rất nguyện ý đi tìm anh.”
“Hả, được rồi à!”
“Đi mau, cánh tay kỳ lân của tôi sắp không khống chế nổi rồi.”
Nhìn công tác nhân viên rời đi, Trần Vũ và hiệu trưởng tiến vào thang máy, ấn nút lên lầu sáu là phòng ở tập thể.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất