Chương 118: Có một số việc dù nói thì phàm nhân cũng không hiểu (2) Chương 118: Có một số việc dù nói thì phàm nhân cũng không hiểu (2)
Tiếng khóc của cô gái liền ngừng lại, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Vũ.
【 nhận tổn thương tâm lý: Tinh thần +3 】
Trần Vũ: “Thật là không biết tốt xấu.”
Không bao lâu, đèn chiếu rốt cục rọi trên người Trần Vũ.
Ánh mắt của hơn sáu vạn người ở hiện trường đều tề tụ.
Trần Vũ ngửa đầu, nhìn xem ánh sáng chói mắt chiếu rọi, thốt ra một câu ca: “Chính đạo ánh sáng? ”
“Số hiệu 02333, tính danh Trần Vũ, đến từ Thất Trung, thỉnh cho điểm.”
“Cố lên à!” Trên khán đài, mặc dù biết rõ Trần Vũ sẽ tấn cấp, nhưng Trần Tư Văn vẫn là khẩn trương chắp tay trước ngực, không biết đang bái ai.
Bên trong ghế giám khảo, thời gian trao đổi của năm vị giám khảo lần này đặc biệt dài.
Có một người thậm chí còn xem lại một lần hình ảnh giao đấu.
Về sau, năm người riêng phần mình cho điểm.
【9. 4 】
【 9. 2 】
【9. 6 】
【10 】
【9 】
“Ô —— ”
Điểm số hiện lên trên màn hình lớn, rất nhiều người xem đều phát ra tiếng kinh hô.
“Bỏ đi một điểm số cao nhất, 10 điểm. Bỏ đi một điểm số thấp nhất, 9 điểm. Điểm cuối cùng là…” tiếng nói giám khảo hơi ngừng lại, nhìn Trần Vũ một chút: Chúc mừng.”
Sở dĩ nhiều một câu chúc mừng, là bởi vì loại điểm số này, nhất định sẽ tấn cấp so tài chính thức.
“Úc úc úc úc!”
“Ngưu bức!”
“Đông đông đông đông ”
Lập tức hiện trường tiếng hô rung trời, tiếng trống như sấm.
【 nhận cổ vũ: Tạm thời adrenalin:4%; tạm thời lực lượng:5%; tạm thời tinh thần:4%; tạm thời khí chất:6%; tạm thời sức cuốn hút: 15% 】
Trần Vũ cúi đầu: “Ta thật con mẹ nó cảm ơn mọi người.”
“ohhhhhh ”
“Cậu là tuyệt nhất!”
【 nhận cổ vũ: Tạm thời lực lượng:4%; tạm thời lực hiệu triệu: 17% 】
Thính phòng khu A hàng thứ nhất, Kỳ tỷ yên lặng đứng lên, mỉm cười giơ ngón tay cái với Trần Vũ, sau đó nhìn xem Trần Tư Văn đang kích động đến hoa lê đái vũ, quay người rời đi.
“Vị kế tiếp, số hiệu ”
Sau khi chấm điểm xong cho tất cả thí sinh, quan chủ khảo lên đài một lần nữa: “Cuộc thi đấu lôi đài của ngày hôm nay đã kết thúc. Người xem và các thí sinh không được chọn, thỉnh xếp hàng trật tự rời đi. 12 tuyển thủ tấn cấp, có mười phút để nghỉ ngơi ở khu chuẩn bị. Sau đến chỗ của tôi tập hợp ”
Đi xuống lôi đài, trở lại khu chuẩn bị Thất Trung, Trần Vũ nhìn thấy lãnh đạo Thất Trung đang thu dọn đồ vật.
“Các người cũng phải đi?”
“Đúng.” Thầy chủ nhiệm gật gật đầu: “Cuộc thi đấu lôi đài ngày mai, ngoại trừ hiệu trưởng, không cho phép bất luận kẻ nào đặt chân vào khu chuẩn bị.”
“Hiệu trưởng đi đâu rồi?”
“Cầm hồ sơ của cậu đi xin phòng trọ.”
“Đêm nay tôi phải ở tại chỗ này sao?”
“Đúng, đồng thời không thể rời khỏi. sau khi kết thúc vòng thi đấu ngày mai mới có thể đi.”
“Vậy sao, để lại cho tôi một cái ghế dựa.”
“Tất nhiên rồi.” Thầy chủ nhiệm cầm lên một cái ghế đặt trước mặt Trần Vũ, há miệng nhìn xem hắn.
“Trên mặt của tôi có dính gì sao?” Trần Vũ sờ sờ mặt.
“Không có.” Thầy chủ nhiệm thở dài: “Tôi chỉ là có chút phiền muộn, Thất Trung chúng tôi, vậy mà cũng có thể xuất hiện một học sinh ưu tú như cậu.”
“Vậy thì thầy hẳn là nên cao hứng, phiền muộn đếch gì.”
“Nếu như Thất Trung thật sự có thể bồi dưỡng ra một người như cậu vậy thì tốt.” Khuôn mặt của thầy chủ nhiệm dường như trở nên già hơn trong nháy mắt, cầm ba lô, gối, chậm rãi đi xa.
Uống hết một ngụm đồ uống cuối cùng, Trần Vũ bẹp bẹp miệng: “Vậy liền đi rồi sao. Thực sự là cảm thấy có chút không quen à.”
Ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, hiệu trưởng Thất Trung trở về, ôm theo một bộ quần áo bó: “Bạn học Trần Vũ, đây là trang phục thi đấu mà ngày mai cậu phải mặc khi tranh tài, thử xem có vừa người không. Không vừa thì để tôi đi đổi cho cậu.”
“Phải mặc cái thứ này để tranh tài sao?”
“Đúng. Trên áo có số hiệu và tên họ của cậu.” Hiệu trưởng ném quần áo bó cho Trần Vũ: ” Nếu như cậu muốn mua bộ quần áo này, không có một vạn khối tiền đều không mua được đó. Đây đều được làm bằng những chất liệu phi thường tốt, năng lực kháng đòn rất mạnh. Còn bó sát người, không ảnh hưởng hoạt động.”
“Vậy sao. Vậy một lát nữa ta lộn vài vòng thử xem ”
“Lộn chục vòng cũng không có chuyện gì.” Hiệu trưởng cười ha hả: “Chắc chắn là không hư được.”
“Tôi không sợ nó hỏng.” Trần Vũ liếm liếm bờ môi: “Tôi là sợ sau khi tôi dạng chân ra thì phía dưới hiện lên một cục bướu to chà bá.”
Hiệu trưởng: “? ? ?”
“Được rồi, nói những thứ này với phàm nhân như ông cũng không hiểu đâu.”
Sau khi đổi bộ quần áo mới, Trần Vũ thử hoạt động thân thể một chút, phát hiện xác thực là nhẹ hơn không ít khi so với võ đạo phục mà Kỳ tỷ chuẩn bị.
“Hai dấu chấm đỏ trên vai dùng để làm gì?”
“Định vị.” Thất Trung hiệu trưởng giải thích: “Ngày mai toàn bộ hành trình thi đấu chính thức sẽ được phát trực tiếp, vì phòng ngừa tốc độ di chuyển của thí sinh quá nhanh, dẫn đến camera không theo kịp, cho nên đặc biệt thêm hai điểm định vị. Bất luận là cậu chạy đi đâu, ống kính cũng đuổi kịp.”