Chương 120: Cô nàng này rất Kiều (2) Chương 120: Cô nàng này rất Kiều (2)
Thừa dịp thời gian này, Trần Vũ mở điện thoại, gọi cho Trần Tư Văn.
“Tít —— ”
“Alo!” Âm thanh kết nối vẫn chưa tới nửa giây, Trần Tư Văn liền bắt điện thoại: “Là tiểu Vũ sao!”
“Là em. Hai người đang ở đâu vậy?”
“Đang trên đường về nhà.” Đầu dây bên kia, Trần Tư Văn có vẻ rất kích động: “Trần Vũ! Em rất tuyệt vời! Em vậy mà có thể tiến vào vòng thi đấu chính thức, hôm nay chị liền giống như đang nằm mơ. Chị thật sự là rất rất rất vui.”
“Em lập tức sẽ nói cho chị một tin còn vui vẻ hơn nữa.” Trần Vũ lùi lại một bước, nhường vị trí cho những người khác đi vào, mở miệng: “Đêm nay chị và mẹ có thể đến đấu trường tìm em, nấu cơm cho em ăn, còn có thể ở cùng với em.”
“Thật sao? !” Giọng nói Trần Tư Văn có chút nghẹn ngào.
“Thật.” để microphone ra xa, Trần Vũ chụp chụp lỗ tai: “Bây giờ thì hai người có thể đến rồi. Nhớ mang theo thẻ căn cước và sổ hộ khẩu.”
“Chị lập tức trở về lấy sổ hộ khẩu! Mẹ! Hôm nay có thể đi tìm tiểu Vũ a! Mẹ chờ ở đây, con về nhà lấy hộ khẩu ”
“Tít —— ”
Đối phương cúp điện thoại.
Khóe miệng Trần Vũ cũng giương lên một nụ cười.
“Đề danh bảng vàng là việc vui lớn nhất trong một đời người.” Hiệu trưởng Thất Trung vỗ vỗ bả vai Trần Vũ: “Chúc mừng nha.”
” Đề danh bảng vàng thì cũng phải chờ đến ngày mai.” Trần Vũ cũng vỗ vỗ bả vai của hiệu trưởng: “Thăng chức tăng lương cũng là một trong những việc vui lớn nhất trong đời. Chúc mừng chúc mừng.”
Hiệu trưởng Thất Trung sờ lên cái bụng tròn cuồn cuộn: “Thăng chức tăng lương thì cũng phải đợi tới tháng sau.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, giống như có một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Lầu sáu, Trần Vũ cũng không cần hiệu trưởng chỉ dẫn thì đã tìm được phòng của mình.
Bởi vì trên cửa khắc một con số bự chà bá “21”.
“Vậy tôi đi họp trước đây, chắc là sẽ thảo luận xem những chuyện thi đại học ngày mai của các cậu.” Thất Trung hiệu trưởng đưa hành lý cho Trần Vũ: “Khi người nhà cậu tới thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi qua chào hỏi một cái.”
“OK.”
Tiếp nhận hành lý, Trần Vũ đẩy ra cửa phòng, phát hiện không gian trong phòng rất lớn.
Hai phòng ngủ, hai phòng vệ sinh, một phòng khách lớn, một ban công lớn.
Đồ dùng trong nhà, đồ điện gia dụng, đệm chăn gối tất cả đều đầy đủ.
Không giống như nhà ở tập thể, cũng giống như là phòng khách sạn cao cấp.
“Không hổ là học sinh khá giỏi của kỳ thi đại học. Những đãi ngộ này chậc chậc, từ nay về sau, mình chính là “trên” một đám người rồi à?”
Ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Vũ rót một chén rượu đỏ, uống vào miệng lắc lắc, nuốt xuống.
“Lộc cộc.”
” thượng lưu.”
“Thùng thùng!”
Lúc này, bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng đập cửa.
Trần Vũ sững sờ: “Các nàng tới nhanh vậy sao?”
Đặt chén rượu xuống, đứng dậy mở cửa phòng.
Ngoài cửa cũng không phải là chị và mẹ của hắn.
Mà là hai học sinh nam.
Một cái tương đối cường tráng, một cái tương đối gầy.
“Các người là ”
“Chào cậu, Trần Vũ.” Cường tráng nam sinh đưa tay ra, nắm tay với Trần Vũ: “Tôi là đối thủ chính thức ngày mai của cậu, số hiệu 01.”
“À! Cậu là Vương Bảo Cường.” Trần Vũ bừng tỉnh, lập tức nhìn về phía người bên cạnh: “Đây là em trai của cậu, Vương Bảo Phế phải không?”
“Ừm” Vương Bảo Cường hơi có vẻ xấu hổ: “Là… Là Vương Bảo Phi, Vương Bảo Phi.”
“Uầy, trên mạng đều gọi là Vương Bảo Phế, tôi còn tưởng rằng cái tên dị dị này là tên thật của cậu ta nữa.” Trần Vũ cũng nắm tay với Vương Bảo Phi: “Chào cậu chào cậu.”
Vương Bảo Phi mặt không biểu bình: “Trần Vũ, ngươi rất may mắn.”
“Sao lại nói thế?”
“Nếu như sang năm ngươi thi đại học, liền sẽ chung khóa với ta. Ngươi sẽ bị ta đánh cho xịt cứt.”
“Ha ha.” Trần Vũ cười ngây ngô hai tiếng: “Đứa nhỏ này, liền giống như là một đưa nhược trí, thật đáng yêu.”
Vương Bảo Cường: “...”
Vương Bảo Phi: “...”
“Đứng ở bên ngoài làm gì? Đến, vào nhà trò chuyện.”
“Được.” Vương Bảo Cường gật đầu, đang muốn cất bước vào nhà, lại phát hiện cửa ra vào một mực bị Trần Vũ ngăn cản, cũng không có chút ý gì là nhường bọn họ đi vào.
Cậu ta lúng túng lùi lại hai bước: “Thôi được rồi, chúng tôi chỉ là qua đây chào hỏi một tiếng với cậu thôi. Hôm nay cậu đánh rất tốt, thực lực rất mạnh, có cơ hội thêm cái Wechat, giao cái bằng hữu.”
“Không có vấn đề.”
“Vậy tạm biệt.”
“Được, gặp lại sau.”
Đưa mắt nhìn hai huynh đệ Vương gia rời đi, Trần Vũ đóng cửa lại, đang muốn quay người thì lại có một người tới.
Lần này, là một cô gái.
Một mái tóc dài màu đen, trên đầu đang đội một cái nón xanh, trên mặt có chút tàn nhang nhưng cũng còn có thể gọi là dễ thương.
“Chào cậu, Trần Vũ.” Nữ sinh cón xanh hào phóng nắm tay với Trần Vũ: “Tôi gọi Mã Lệ, cậu có thể gọi tôi là…”
“Lệ Lệ?” Trần Vũ nói tiếp.
“Cậu có thể gọi tôi là Mã Mã.”