Chương 125: Trận chiến tranh đoạt Trần Vũ (3) Chương 125: Trận chiến tranh đoạt Trần Vũ (3)
Hình như chỉ cần che giấu khuôn mặt của mình, tiếng nói của nàng liền có thể thông thuận không ít.
“Được, vậy cô ngồi chờ đi.” Trần Vũ gật gật đầu quay người đi.
Nghe được tiếng bước chân xa dần, Bát Hoang Diêu mới dám ngẩng đầu.
“Hô”
Nàng mở miệng thở ra một hơi, quay lưng lại, tiếp tục nhìn về phía cửa phòng ăn.
“Bắt chuyện thành công không?”
Nhìn thấy Trần Vũ trở về, Trần Tư Văn lập tức trào phúng: “Đụng trúng cái đinh mềm rồi sao.”
“Chị đang suy nghĩ gì vậy, em chỉ là thấy nàng đáng thương, cho nàng chút cơm mà thôi.” Trần Vũ khoát khoát tay, nhìn về phía Mã Lệ: “Trước đó cô có nói cô là bạn học của nàng đúng không?”
“Đúng.”
“Nàng có chút vấn đề về tinh thần có phải hay không?”
“Tinh thần có vấn đề hay không thì không biết rõ. Nhưng chắc chắn là cô ấy có chứng sợ giao tiếp. Bình thường ở trong lớp, cô ấy cũng là không thích nói chuyện.”
“Nha.” Gật gật đầu, Trần Vũ nhíu mày: “Lớp của hai người rất ghê gớm à, có tận hai tuyển thủ hạt giống.”
“Tôi học lớp chuyên của trường Nhất Trung.” Mã Lệ duỗi ra bốn ngón tay: “Trong lớp có 4 tuyển thủ hạt giống bao gồm cả tôi. Vương Bảo Cường cũng là bạn học của tôi.”
“Lợi hại lợi hại.”
“Lại nói, nhìn xem tiểu cô nương này cũng thật là đáng thương.” Trần Tư Văn bỗng nhiên mở miệng, hỏi: “Cha mẹ cô ấy đâu? Không đến sao?”
“Nàng nói là đang chờ cha mình.” Trần Vũ lấy ra điện thoại nhìn thời gian: “Nhưng em cảm thấy là sẽ không tới. Cha cô ấy là cục trưởng cục công an, hẳn là bề bộn nhiều việc đi.”
“Cha cô ấy là người của cục công an? Còn là cục trưởng?” Một bên Mã Lệ kinh ngạc.
“Cô không biết sao?”
“Không biết à, nàng lại còn có bối cảnh như thế này?”
“Cục công an” Trần mẫu nhìn về phía Bát Hoang Diêu một lần nữa, dò xét nửa ngày: “Cô bé này thật đẹp, có thể làm con dâu mình liền tốt.”
Trần Tư Văn: “...”
Mã Lệ: “...”
Khi mọi người rời khỏi phòng ăn, những nhân viên tuyển sinh đã chờ ngoài cửa từ lâu liền lao tới.
“Bạn học Trần Vũ, cậu suy nghĩ thế nào rồi? Muốn tới Thanh Hoa sao?”
“Đến Kinh Đại! Nếu đi Thanh Hoa thì toàn bộ cuộc đời còn lại của cậu sẽ bị hủy hoại mất.”
“Ngươi mẹ nó biết nói chuyện hay không?”
“A thật xin lỗi thật xin lỗi, ta đã tiết lộ cơ mật của các ngươi ”
Những thí sinh ở phụ cận nhìn thấy tình cảnh này liền cảm thấy vô cùng đau xót.
Có thể để cho hai trường đại học nổi danh nhất cả nước tranh đoạt, làm một học sinh mà nói, tuyệt đối được cho là có thành tựu bạch kim.
Trong mắt của các nhân viên tuyển sinh xung quanh cũng tràn đầy hâm mộ.
Học sinh có thiên phú +++ như Trần Vũ, chỉ cần đào được tới tay, dùng Tăng Khí đan đều có thể tích tụ ra một cái đại lão.
Rõ ràng kiếm lớn à.
“Ai.”
Người phụ trách tuyển sinh của đại học Khai Nam thở dài một hơi: “Mẹ nó, nín thở.”
Bất luận là ở thành thị nào, Thanh Hoa và Kinh Đại luôn là hai trường học có thể ăn được miếng thịt mỡ nhiều nhất, sau đó còn lại cơm thừa canh cặn thì chia cho bọn hắn.
Điều này sẽ dẫn đến cao thủ ở Thanh Hoa và Kinh Đại càng ngày càng nhiều, thanh danh cũng ngày càng thịnh. Cũng hấp dẫn càng ngày càng nhiều nhân tài.
Bất tri bất giác khoảng cách giữa hai trường này và những trường học khác là mấy con phố.
“Ầm!”
“Khinh người quá đáng!”
Nơi hẻo lánh, người phụ trách Băng Thành Lý Công vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng lên: “Tôi đã quyết định, tên Trần Vũ này, nhất định phải trở thành học sinh mà tôi tuyển vào!”
“Cho nên là ngài muốn thêm dự toán sao?” Trợ thủ hỏi.
“Cho nên tôi muốn đổi nơi công tác, đi Thanh Hoa dạy học!”
Chúng trợ thủ: “? ? ?”
Trong nhà ăn trống rỗng.
Bát Hoang Diêu thất thần nhìn qua cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.
Nghe thấy tiếng cười của Trần Vũ, Mã Lệ, Vương Bảo Cường và những thí sinh khác truyền đến.
Nhìn qua vẻ mặt hưng phấn của bọn họ và người nhà.
Nhìn qua bóng dáng của người đến người đi
Nhìn qua những ngọn đèn quen thuộc, xa lạ và ấm áp
Chỉ cảm thấy nhiệt độ trong nhà ăn càng lạnh hơn.
“...”
Rụt rụt thân thể, nàng cẩn thận nghiêm túc dùng đầu ngón tay đụng vào hộp cơm nằm trên bàn mà Trần Vũ để lại.
Cơm, cũng lạnh.
Đều lạnh…
Đêm, tòa nhà sân thể dục.
Tầng sáu, trong phòng số 21.
Người phụ trách tuyển sinh của Thanh Hoa và Kinh Đại đều đưa cho Trần Vũ một cái phong bì.
“Mời xem.”
“Mời xem qua.”
Trần Vũ nhận lấy, mở ra phong thư của Thanh Hoa trước, lấy ra lá thư bên trong.
Lá thư tổng cộng có ba trang.
Hai trang trước thư viết tay của một phó hiệu trưởng nào đó ở Thanh Hoa.
Lưu loát hơn một ngàn chữ, thể hiện sự coi trọng với Trần Vũ.
Đáng tiếc, Trần Vũ một chữ cũng xem. Trực tiếp lật đến trang cuối cùng.
Trên giấy là những tài nguyên mà Thanh Hoa nguyện ý trả giá vì Trần Vũ.
Như là mỗi tháng cung cấp một lượng Tăng Khí đan nhất định.
Như là sẽ cho hắn đi vào trước bốn tầng của thư viện trường học.
Như là cung cấp cho hắn sự an toàn tốt nhất, giảng viên tốt nhất.