Chương 124: Trận chiến tranh đoạt Trần Vũ (2) Chương 124: Trận chiến tranh đoạt Trần Vũ (2)
“Phi.”
Chờ khi đối phương đi xa, hiệu trưởng Nhị Trung xem thường: “Cái thứ mặt trơ trán bóng.”
Lầu hai, phòng ăn thí sinh.
Trần Vũ ăn đói uống khát, tựa lưng vào ghế, ngồi xỉa răng: “Ăn no rồi.”
“Nhưng mà sao chị cứ cảm thấy cái bụng của em càng ngày càng xẹp nhỉ.” Trần Tư Văn hồ nghi.
“Em tiêu hóa nhanh.” Bắn bay cây tăm, Trần Vũ đứng dậy duỗi lưng một cái: “Không sai biệt lắm, chúng ta trở về đi.”
“Chưa về được.” Mã Lệ thỏa mãn đánh cái nấc: “Dựa theo quy hoạch của bộ giáo dục, chúng ta phải đi chung với người nhà, ký kết nguyện vọng nhập học với những trường đại học kia.”
“Không đợi đến khi kết thúc thi đấu chính thức vào ngày mai sao?” Trần Vũ sững sờ.
“Nếu như là bình thường thì hôm nay liền có thể quyết định.” Mã Lệ giải thích: “Những thí sinh như chúng ta, mỗi người có thể điền ba cái nguyện vọng. Thứ nhất, thứ hai, thứ ba. Dưới tình huống bình thường, lấy thực lực của chúng ta, chỉ cần không điền Thanh Hoa, Kinh Đại hai cái này, trường học khác tùy tiện đi.”
“Cô muốn đi đâu?”
“Thanh Hoa.” Mã Lệ quay đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa thủy tinh, vị trí tuyển sinh của Thanh Hoa: “Tôi có một tình yêu nồng nhiệt với Thanh Hoa. Nguyện vọng chỉ điền một cái.”
“Thi không được thì làm sao bây giờ?” Trần Vũ không có EQ hỏi một câu.
Mã Lệ liếc xéo một cái: “Hoặc là thượng Thanh Hoa, hoặc là thượng thanh minh.” ( ngày lễ thanh minh, ngày cúng mã người chết thường bắt đầu vào tháng 3 hằng năm)
Trần Vũ: “...”
Sau khi cơm nước xong xuôi, các thí sinh và người nhà nhao nhao rời khỏi phòng ăn, đến từng cái bàn tuyển sinh thương lượng việc nhập học.
Trần Vũ cũng chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt liếc xéo qua Bát Hoang Diêu ở nơi hẻo lánh.
Chỉ thấy cô gái này còn gục xuống bàn, mắt không nháy một cái nhìn qua cửa lớn.
“Ừ”
Trầm ngâm một lát, Trần Vũ búng tay một cái: “Phục vụ đâu?”
“Tôi ở đây. Ngài có yêu cầu gì?”
“Lấy cho tôi một cái hộp cơm sạch sẽ.”
“Được rồi, xin chờ một chút.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Trần Tư Văn nghi hoặc: “Em muốn làm gì?”
“Trang trí đồ ăn, còn dư lại nhiều như vậy, không thể lãng phí.”
“Trực tiếp đóng gói là được rồi.”
“Chờ một chút mới đóng.”
Khi đang trò chuyện, người phục vụ đưa tới hộp cơm.
Trần Vũ tiếp nhận, cầm lấy một đôi đũa mới, tận lực lựa một chút đồ ăn chưa bị kẹp qua để vào trong hộp. Sau đó, lại xới một bát cơm trắng, đóng nắp lại.
Bên cạnh Mã Lệ có chút nhíu mày, nhìn về phía Bát Hoang Diêu.
Mà Trần Vũ sau khi đóng chắc hộp cơm, cũng thật sự là đi về phía cô bé kia.
Trần Tư Văn nhăn mũi: “Hắn sẽ không phải là thật sự kết cô bé loli kia à?”
Trần mẫu quay đầu, lúc này mới là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Bát Hoang Diêu. Quan sát nửa ngày, lắc đầu: “Cô gái này quá nhỏ à, sinh em bé sẽ phải tốn sức nhiều lắm.”
Mã Lệ: “? ? ?”
Trần Tư Văn: “...”
Trần Vũ cầm hộp cơm đến gần Bát Hoang Diêu, đưa tay gõ gõ cái bàn.
“Đông đông đông.”
“Hửm?”
Bát Hoang Diêu quay đầu theo bản năng, nhìn thấy Trần Vũ gần ngay trước mắt, gương mặt bỗng nhiên liền đỏ: “Ngươi… ngươi… ta ”
“Cô chưa ăn cơm phải không?” Trần Vũ hỏi.
“Tôi không ăn ”
“Tại sao lại không ăn cơm?”
Hô hấp của Bát Hoang Diêu có chút gấp rút, lảo đảo đứng lên, cúi đầu với Trần Vũ: “Chào cậu, tôi… tôi tên là Bát…”
“Cô tên lão Bát?”
“Không không.” Bát Hoang Diêu lắc đầu liên tục: “Tôi tên là Bát Hoang… Bát Hoang Diêu.”
“Bé ngoan như thế.” Trần Vũ tiếc hận: “Nhỏ như vậy liền cà lăm.”
Nghe vậy, mặt nữ hài càng đỏ hơn: “Tôi… tôi thật xin lỗi”
“Cô phải giao lưu với người khác nhiều hơn, nếu không thì sẽ thành trẻ tự kỷ thật đấy.” Nói, Trần Vũ đặt hộp cơm trên bàn ăn: “Đừng ghét bỏ, chấp nhận ăn đi. Không ăn no thì làm sao có thể rặn ra phân của tiên nữ.”
“...” Bát Hoang Diêu dùng hai tay che mặt, thân thể lung la lung lay, tựa hồ sắp ngất.
Trần Vũ nghiêm túc quan sát cô gái này từ trên xuống dưới, không thể không thừa nhận tiểu cô nương này thật sự rất xinh đẹp.
Làn da phi thường bóng loáng.
Cái cổ mảnh khảnh, lỗ tai tiểu xảo, lông mi cong cong, thậm chí là đôi mắt nhỏ màu hồng nhạt… không có cái nào là không tinh xảo.
Đây là đệ nhị mỹ nhân mà hắn có thể gặp được trong hiện thực.
Còn đệ nhất mỹ nhân đương nhiên là cô em bị hắn nắm đầu bức tóc quăng bay ra lôi đài lần trước.
‘Đúng rồi, mỹ nữ kia còn nói là muốn hẹn hò với mình nữa ‘
‘Cũng không biết là khi nào thì ẻm sẽ tới hẹn mình’
Nghĩ đến mỹ nữ kia, trong lòng Trần Vũ cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn.
“Cám… Cám ơn.” Bát Hoang Diêu cúi người thật sâu, đem đầu giấu đi: “Tôi có cơm rồi… chỉ là… chỉ là ba ba còn chưa tới.”
Trần Vũ lấy lại tinh thần, hỏi: “Giờ này là mấy giờ rồi? Cha cô còn chưa tới?”
“Cha… Cha rất nhanh liền tới”
“Chờ ông ta đến làm cơm cho cô thì cô cũng sắp chết đói rồi. Ăn trước đi.”
Bát Hoang Diêu cúi đầu: “Ăn cái này thì sẽ ăn không vô cơm mà ba ba làm nữa.”