Chương 126: Trận chiến tranh đoạt Trần Vũ (4) Chương 126: Trận chiến tranh đoạt Trần Vũ (4)
Như là học bổng hàng năm của nhà trường ít nhất là bao nhiều đó.
Vân vân.
“Soạt.”
Vò lá thư thành một đoàn rồi nhét lại vào phong bì, vẻ mặt Trần Vũ không thay đổi đưa trở về: “Thanh Hoa các anh một chút thành ý cũng không có à.”
“Sao… làm sao lại có thể như thế được?”
“Chỉ giải quyết những vấn đề của mặt ngoài, còn vấn đề đầu tiên thì sao.” Trần Vũ chà xát ngón trỏ và ngón tay cái: “Tiền đâu?”
“Chúng tôi có thể cung cấp cho cậu một mức học bổng rất phong phú.”
“Xem thường tôi không hiểu chuyện phải không? Tôi muốn không phải là học bổng. Đương nhiên, học bổng tôi cung muốn. Nhưng bây giờ cái mà tôi muốn chính là ”
Lời còn chưa dứt, người phụ trách tuyển sinh của đại học Thanh Hoa liền vội vàng che miệng Trần Vũ, sau đó quay người nói với đám trợ thủ: “Các cậu đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Trợ thủ Thanh Hoa nhao nhao rời đi.
Một bên, người phụ trách Kinh Đại cũng khoát khoát tay: “Các cậu cũng ra ngoài luôn đi.”
“Được rồi.”
“Phanh.”
Sau khi cửa phòng đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại gia đình ba người của Trần Vũ, và hai người đại diện của Thanh Hoa, Kinh Đại.
“Bạn học Trần Vũ, tôi biết rồi, cái cậu muốn là phí ký tên đúng không?”
“Đúng.”
“Chuyện này” đại biểu Thanh Hoa lộ vẻ khó xử: “Hiện giờ quốc gia đang đả kích vấn đề này rất nghiêm khắc, không tiện thao tác lắm.”
“Vậy tôi liền không đi Thanh Hoa.” Trần Vũ lập tức nhìn về phía đại biểu Kinh Đại: “Các anh có thể làm được không?”
“Chúng tôi” đại biểu Kinh Đại chần chờ một chút: “Bạn học Trần Vũ, chắc là cậu cũng biết, so với chút xíu tiền lẻ này, một ngôi trường ưu tú mới là trọng điểm mà cậu nên quan tâm.”
Trần Vũ gật đầu: “Anh nói có đạo lý.”
Đại biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Cho nên…”
Trần Vũ: “Cho nên là ruốt cuộc các anh có thể làm được hay hay không. Không được thì thôi.”
Hai người phụ trách: “...”
Trần Vũ hô to: “Chị, tiễn khách!”
“Chờ… chờ một chút!” đại biểu Kinh Đại vội vàng đè lại tay Trần Vũ: “Bạn học Trần Vũ cậu đang làm gì vậy? Có vấn đề gì thì chúng ta cũng có thể từ từ nói chuyện.”
“Chỉ là một chút tiền cũng không nỡ cho, còn có cái gì tốt để nói.”
“Bạn học Trần Vũ, là như vậy” bên cạnh, đại biểu Thanh Hoa mở miệng: “Cậu nghe chúng tôi từ từ nói, trường đại học tốt nhất của quốc gia chúng ta có phải là Thanh Hoa hay không?”
“Còn có Kinh Đại.” Đại biểu Kinh Đại xen vào.
“Đúng, đại học tốt nhất của chúng ta chỉ có Thanh Hoa và Kinh Đại thôi phải không?”
“Đúng vậy.” Trần Vũ gật đầu.
“Có thể vào được hai ngôi trường này, chính là đi lên nhân sinh đỉnh phong à!” Đại biểu Thanh Hoa kích động đứng lên: “Ở bên trong ngôi trường đỉnh nhất, cậu có thể học được những tri thức tốt nhất, tiếp xúc với những nhân tài đứng đầu, được đứng chung chiến tuyến với những người tài giỏi nhất! Đừng nói chỉ là tiền tài, chỉ cần trở thành một thành viên của trường học đỉnh nhất, thì có gì mà cậu không thể có được sao?”
Trần Vũ, Trần mẫu, và Trần Tư Văn đồng thời gật đầu, đều là biểu tình thầm chấp nhận.
“Sau khi tốt nghiệp, coi như đi công tác, tất cả đơn vị, từng cái công ty, khi thấy cậu là người của Thanh Hoa Kinh Đại, cũng phải coi trọng mấy phần đúng hay không?”
Trần gia ba người gật đầu, trăm miệng một lời: “Đúng.”
“Tiền lương ít nhất cũng phải tăng gấp đôi đúng hay không?”
“Đúng.” ×3
“Khi đi thi nhân viên công chức càng là như cá gặp nước đúng hay không?”
“Nói rất đúng.” ×3
“Càng miễn bàn là cậu còn có được rất rất nhiều sư trưởng ưu tú, quen biết rất rất nhiều đại năng đỉnh tiêm.” đại biểu Thanh Hoa giang hai cánh tay: “Tiến vào Thanh, Kinh, cậu cái gì mà không có? Còn để ý chút tiền tài này làm gì? Còn để ý một chút tiền lẻ phí ký tên này sao?”
“Đúng!” Trần Vũ hưng phấn vỗ tay: “Ngài nói quá đúng!”
“Cho nên, một đầu là tiền, một đầu là đỉnh phong, bạn học Trần Vũ, tôi hỏi cậu, cậu chọn cái nào?”
Trần Vũ: “Tôi chọn tiền.”
“...”
Trần Vũ: “Không có tiền thì các anh đi nhanh đi.”
“...”
Nâng lên chung trà uống một ngụm, Trần Vũ nhìn về phía Trần Tư Văn: “Chị, tiễn khách! Thuận tiện kêu Khai Nam, Hàng Cảng những trường học kia tới đàm luận một chút.”
“A…. Được rồi.”
“Chờ chút! Đừng!”
Người phụ trách Kinh Đại luống cuống: “Bạn học Trần Vũ, chúng ta có thể từ từ trò chuyện”
Trần Vũ gãi gãi tai: “Có thể lấy được ký tên phí sao?”
“Cái này ”
“Chị, tiễn khách!”
“Có thể! Có thể có thể có thể!”
“Vừa mới không phải là không thể sao?”
“Có thể, bây giờ có thể. Chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp” Trên trán đại biểu Kinh Đại bắt đầu đổ mồ hôi.
“Vậy.. vậy thì chúng tôi cũng có thể” Nhìn thấy đối thủ một mất một còn đã mở miệng, đại biểu Thanh Hoa cũng bất đắc dĩ đáp ứng.
“A.” Trần Vũ ngửa ra sau, nhìn về phía Trần Tư Văn, dùng nhãn thần nói: ‘Thế nào mới gọi là siêu sao quốc tế?’
Trần Tư Văn hưng phấn đến gương mặt ửng hồng, dùng nhãn thần hồi phục: ‘666666 ‘