Chương 128: Chính thức thi đấu (2) Chương 128: Chính thức thi đấu (2)
Một cái gia đình nguyên bản ở tầng dưới chót, bởi vì Trần Vũ mà trở nên hoàn toàn khác biệt.
Cái này không đơn thuần là biến hóa về phương diện vật chất.
Còn có càng sâu hơn đồ vật
“Đông đông đông.”
Lúc kim giờ chỉ vào 10:10, cửa phòng bị gõ.
“Con đi mở cửa.”
Trần Vũ đứng dậy, đi tới phòng khác mở cửa ra, phát hiện ba vị giám khảo đang đứng ở bên ngoài.
“Chào cậu, bạn học Trần Vũ.”
“Chào anh, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì quan trọng.” Giám khảo cầm đầu cầm một cuốn vở: “Chỉ là đang ghi chép một chút xem còn thí sinh nào chưa trở lại.”
“A, tôi về rồi, người nhà tôi cũng ở đây.”
“Được rồi. Quấy rầy nghỉ ngơi, không có ý tứ. Chúc cậu ngày mai thi đại học thuận lợi.”
“Cám ơn.”
Trần Vũ gật gật đầu, đang muốn đóng cửa. Lại nghe được một vị giám khảo kiểm tra phòng khác nói: “Tổ trưởng, thí sinh số 20 còn chưa trở về.”
“Ừm, ghi lại, nếu như 11 giờ còn chưa trở về, liền đi tìm một chút.”
“Tốt ”
“Phanh.”
Trần Vũ đóng cửa lại, đang suy nghĩ một việc nào đó.
“Là ai vậy?” Trần Tư Văn đi tới hỏi.
“Kiểm tra phòng, không cần phải để ý.” Trần Vũ đi vào phòng khách, mắt nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, liền kéo màn cửa lên: “Mười giờ hơn, ngày mai còn muốn tranh tài, ngủ đi.”
“Được.” Trần mẫu đồng ý: “Nhanh đi ngủ, nghỉ ngơi thật tốt, bổ sung tinh thần.”
“Vâng” Trần Tư Văn vẫn còn có chút chưa thỏa mãn: “Nãy giờ chỉ lo nghe em nói, còn có một chút việc chưa kịp hỏi em nữa.”
“Sau khi thi xong đại học rồi hỏi đi.” Trần Vũ chỉ vào phòng ngủ chính: “Hai người ngủ phòng này, em ngủ phòng kia, được không?”
“Em ngủ phòng chính, chị cùng mẹ ở phòng phụ chật một chút cũng không sao.”
“Vậy được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon nha!” Trần Tư Văn hôn gió một cái, liền dẫn Trần mẫu vào nhà.
Trần Vũ tắt đèn, nhưng không có tiến vào phòng ngủ.
Mà là im lặng đi ra ngoài, rời khỏi nhà ở tập thể.
Đúng thế.
Hắn muốn đi tìm Bát Hoang Diêu.
Không phải xuất phát từ quan tâm.
Vẻn vẹn chỉ muốn nhìn náo nhiệt một chút
“Đã trễ thế này còn chờ ở phòng ăn, vậy cũng quá thảm đi.”
“Ha ha ha ha ”
“Khặc.”
Xụ mặt, cảnh cáo mình không thể cười, Trần Vũ tiến vào thang máy, ấn phím xuống lầu hai.
“Ong ong ong —— ”
Thang máy lập tức vận hành, đưa Trần Vũ đến lầu hai.
“Đinh!”
Cửa thang máy mở ra.
Trần Vũ đi đến phòng ăn.
Chỉ thấy đằng sau cánh cửa thủy tinh trống rỗng, có một bóng người nhỏ gầy đang run nhè nhẹ.
Xuyên thấu qua kính có thể nhìn rõ ràng, cô gái này đang dùng tay nắm cơm lạnh mà Trần Vũ để lại cho nàng, một cái một cái đưa vào trong miệng.
Một bên nhai, một bên nuốt, nước mắt từng giọt từng giọt mà rơi.
Rơi trên cơm.
Rơi trên thức ăn.
Lại được nàng nắm lên, ăn hết
Phối hợp với ánh đèn tối tăm xung quanh, một bức tranh nhuộm đẫm sự im lặng và buồn cười.
Nhưng mà Trần Vũ thì bất luận như thế nào cũng không cười nổi.
Mặc dù ngay từ đầu thì hắn chỉ chuẩn bị xem náo nhiệt.
“Ọe ”
Ăn ăn, nữ hài bị nghẹn. Nàng thống khổ gãi gãi yết hầu, phun cơm ra.
Nhìn xem hộp cơm bị “loạn” thành một đoàn, nữ hài ngây ngốc xuất thần hồi lâu, lập tức dùng hai tay còn đang dính đầy hạt cơm che mặt, im ắng co rúm.
Nơi xa.
Trần Vũ hé miệng, không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, quay người trốn vào phòng vệ sinh.
Đều là bạn đồng lứa.
Hắn biết rõ, hắn không thể xuất hiện ở thời gian này.
Thế là, hắn tìm một cái phòng vệ sinh trống đi vào.
Hơn mười phút sau.
Bát Hoang Diêu rốt cục khóc mệt.
Nàng kéo lấy thân thể nặng nề chậm rãi đứng lên, đang muốn rời đi, lại phát hiện một người đanh đứng trước mặt mình.
Trần Vũ.
“Cậu” nữ hài có chút bối rối, theo bản năng lùi lại một bước, lại bởi vì trọng tâm không vũng, trực tiếp ngã ngồi trở lại trên ghế.
Khóe miệng Trần Vũ lộ ra mỉm cười, đưa ra một tờ giấy.
Bát Hoang Diêu sững sờ nhìn qua Trần Vũ.
Trần Vũ cũng lẳng lặng nhìn xem nàng.
Thời gian, tại thời khắc này giống như dừng lại.
Ánh đèn, cái bàn, phòng ăn hết thảy đều biến mất.
Chỉ còn lại hai đôi mắt đang phản chiếu lấy hình bóng của đối phương.
Không biết qua bao lâu, nữ hài run rẩy vươn ra tay nhỏ, nhận lấy tờ giấy kia.
Khi ngón tay lạnh buốt của nàng chạm đến giấy trắng, cảm nhận được trên đó còn dư lại một tia ấm áp, rốt cuộc không chịu được gào khóc.
“Vì cái gì ”
Nữ hài dùng khăn giấy lau mặt, khóc không thành tiếng: “Vì cái gì… tại sao lại như vậy?”
Trần Vũ trầm mặc.
“Vì cái gì… tôi đã làm sai điều gì sao?”
Trần Vũ vẫn trầm mặc.
“Vì cái gì… Vì sao cậu lại đến đây?”
Trần Vũ không trầm mặc: “Tôi đến để đi nhà xí.”
“...” nữ hài kinh ngạc ngẩng đầu, mở to hai mắt đẫm lệ: “Vậy… vậy tờ giấy này là ”
Trần Vũ: “Giấy vệ sinh.”
Bát Hoang Diêu: “...”
Trần Vũ: “Có vấn đề sao.”
Bát Hoang Diêu: ” không có không có ”
“Làm sao không khóc.” Trần Vũ nhấc tay, lấy ra một cuộn giấy vệ sinh hỗn độn: “Không đủ giấy thì ở đây còn nữa.”