Chương 130: Chính thức thi đấu (4) Chương 130: Chính thức thi đấu (4)
Nghe vậy, Trần Vũ như đang suy nghĩ điều gì: “Bởi vì anh trai của cô à.”
“ân.”
“Anh trai của cô rất lợi hại sao?”
“Làm trưởng tử, anh ấy đã vì cha tôi mà thắng được tất cả những vinh dự, hấp dẫn tất cả sự chú ý của cha. Thậm chí bởi vì sự xuất hiện của anh ấy, gia tộc Bát Hoang đã nhảy lên trở thành gia tộc mà quốc gia chú ý trọng điểm nhất.”
“Ghê gớm như vậy?” Trần Vũ kinh ngạc.
Thiếu nữ lại lần nữa gục đầu xuống: “So sánh với anh trai của tôi, tôi bị ba ba triệt để ghét bỏ, cũng không có gì có thể nói.”
“Anh trai cô hiện tại đang làm gì?”
“Anh ấy hiện giờ đang là chủ tịch hội sinh viên của đại học Kinh Thành.”
“Ghê gớm ghê gớm.”
“Anh ấy còn có một cái đặc xá huân chương mà quốc gia trao tặng.”
“Ngọa tào? !”
Trần Vũ rốt cục bị kinh hãi: “Cái huân đó có thể miễn trừ hết thảy trách nhiệm? Thứ mà trên toàn quốc chỉ có được 3 cái đó sao?”
“Đúng thế.”
” Anh trai cô tên là gì?”
“Bát Hoang Dịch.”
Trần Vũ vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm trên mạng.
Trang bìa bắn ra, trên màn hình phô thiên cái địa tất cả đều là liếm.
Cái gì mà nhân loại đệ nhất thiên tài
Cái gì mà hi vọng cứu vớt thế giới
Cái gì mà người mang thiên mệnh ở hiện thực
Thậm chí còn có sử dụng văn minh của quý để hình dung.
Trần Vũ để điện thoại di động xuống, trừng mắt nhìn, hỏi: “Trên đùi của anh trai cô hiện giờ còn thiếu vật trang sức sao?”
Bát Hoang Diêu: “...”
“Khặc.” Trần Vũ ngồi trở lại trên ghế, chọn lọc một chút từ ngữ, an ủi: “Mọi thứ có lợi thì có hại, so sanh với anh trai mình thì cô mặc dù là không quá được coi trọng. Nhưng có như vậy anh trai ghê gớm như vậy, cô có thể đi ngang khắp cả nước, cũng coi như chuyện tốt bên trong chuyện xấu đúng không?”
“Anh ấy cũng không thích tôi. Cho là tôi không xứng làm em gái của anh ta.”
Trần Vũ: “Hảo gia hỏa.”
Bát Hoang Diêu: “...”
Trần Vũ: “Thật sự là cùng một căn sinh.”
Bát Hoang Diêu: “...”
Chủ đề này, hai người tạm thời cũng không có ý muốn nói tiếp.
Trong nhà ăn yên tĩnh một lúc.
Bát Hoang Diêu chậm rãi đứng lên, cúi người thật sâu với Trần Vũ: “Cám ơn cậu, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cám ơn cậu đã nghe ta tâm sự nhiều như vậy. Cảm ơn cậu đã đến tìm tôi.”
Nói, thiếu nữ cúi người lần nữa: “Hiện giờ tôi đã tốt hơn rất nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” Trần Vũ khoát tay: “Cũng không cần quá để ý, chủ yếu là tôi đến đây để đi nhà vệ sinh.”
Thiếu nữ ngồi dậy, lần thứ nhất lộ ra tiếu dung.
Nụ cười kia, thanh triệt như thế.
Giống như toàn bộ phòng ăn bởi vì thế mà rực rỡ hẳn lên.
“Cậu là người tốt. Hi vọng tôi còn có cơ hội để làm bạn bè với cậu.”
Dứt lời, Bát Hoang Diêu liền quay người rời đi.
Bóng dáng mảnh khảnh kia biến mất dần trong đại sảnh của phòng ăn.
Giống như một ngôi sao băng trên bầu trời đêm, nhỏ bé, ngắn ngủi, lại rạng ngời…
Sau khi Bát Hoang Diêu rời đi, Trần Vũ tiếp tục ở lại trong nhà ăn một lúc.
Hút một điếu thuốc, thất thần một lát rồi đứng dậy tiến vào thang máy, trở về nhà tập thể ở tầng sáu.
“Xoạch.”
Đẩy ra cửa phòng, hắn thả chậm bước chân, lẳng lặng lắng nghe vài giây đồng hồ.
Phát hiện trong gian phòng phụ, Trần mẫu cùng Trần Tư Văn vẫn còn đang trò chuyện.
Lấy thính lực của Trần Vũ, có thể nghe được rõ ràng nội dung đối thoại của hai người.
“Mẹ, con còn là cảm thấy tiểu Vũ tìm phú bà.”
“Đừng có tiếp tục truy vấn những này, chúng ta biết rõ liền được rồi. Đừng làm cho nó xấu hổ.”
“Ai, mặc dù là vì tài nguyên, nhưng vẫn là có chút không thể nào tiếp nhận được.”
“Tăng Khí đan đắt như vậy, em trai con có thể trong khoảng thời gian ngắn vọt tới cấp 0.7, vậy thì phải tiêu hao bao nhiêu tiền à? Chắc là nó cũng không còn biện pháp nào khác.”
“Nếu đổi giới tính thì chắc chắn mẹ sẽ không nói như vậy.”
“Con trai và con gái có thể giống nhau được sao? Nói không chừng vị phú bà kia cùng tuổi với nó, đó là chân ái.”
Ngoài phòng.
Trần Vũ: “...”
Đi vào phòng ngủ chính của mình, Trần Vũ nằm trên giường, càng nghĩ càng giận.
Hắn Trần Vũ, làm sao có thể đi tìm phú bà?
Thật coi phú bà tốt dễ tìm như vậy sao? !
Mà lại nếu như có phú bà thì còn phải lấy chút ít tiền lẻ phí ký tên làm gì, còn phải đấu trí đấu dũng với đại học Kinh Thành sao?
“Ai.”
Thở dài, Trần Vũ nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà lúc đêm khuya vắng người, lấy thính giác của hắn, vậy mà có thể nghe được tiếng khóc thầm.
Trần Vũ nhíu mày, ngồi dậy, đặt lỗ tai sát vách tường.
Tiếng khóc rõ ràng hơn.
“Phòng này là phòng số 21, bên kia tường là số 20, là gian phòng của Bát Hoang Diêu, nàng còn đang khóc sao? ! Chuyện có to tát gì đâu? Không qua được sao?”
Hắn đang chuẩn bị gõ gõ vách tường, nhắc nhở đối phương phòng bên này còn có người phải đi ngủ. Có thể nâng tay lên, lại buông xuống.