Chương 131: Chính thức thi đấu (5) Chương 131: Chính thức thi đấu (5)
Bởi vì cái gọi là người chưa trải qua thì không có tư cách khuyên can người khác.
Hắn cũng không phải là Bát Hoang Diêu, ai biết rõ tiểu cô nương này ở nhà đã trải qua quãng thời gian như thế nào. Thật đáng thương, muốn khóc liền khóc đi.
Chỉ có thể trách lỗ tai hắn quá thính.
Âm lượng nhỏ như vậy cũng có thể nghe thấy
Trần Vũ xuống giường, đi ra phòng ngủ chính, đi vào phòng khách, đưa tay gõ gõ cửa phòng ngủ phụ.
“Đông đông đông.”
“...”
Bên trong phòng hai mẹ con đang nói chuyện trên trời dưới đất lập tức dừng lại.
“Đừng giả bộ, biết rõ hai người chưa ngủ.”
“Chị với mẹ cũng không có nói chuyện phú bà.” Trần Tư Văn hét lên.
Trần Vũ: “...”
【 nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +3 】
Trần Vũ: “Chúng ta đổi phòng đi, hai người ngủ ở phòng ngủ chính, em ngủ phòng phụ.”
“Vì sao?”
“Em ở phòng chính không ngủ được”
Khi Trần Vũ đang đổi phòng với người nhà.
Trong phòng số 20, Bát Hoang Diêu đang nghẹn ngào viết thư.
Nước mắt rơi trên giấy, liền đổi một tờ khác.
Bàn tay run rẩy dẫn đến viết một nét thì liền đổi một trang khác.
Một phong thư ngắn ngủi lại bị nàng xé xuống thứ mười mấy tờ giấy.
Rốt cục khi nàng xé xuống tờ giấy thứ mười bảy, phong thư này cũng viết xong.
Thông thiên, chỉ có mười cái chữ.
【 Cha: Con gái ngài, không hề thua kém anh trai nàng. 】
Đổi phòng xong, Trần Vũ thoải mái nằm ở trên giường.
Phòng ngủ phụ, kế bên là phòng số 22. Cách phòng số 20 một gian phòng khách và một gian phòng ngủ. Không cần lo lắng tạp âm truyền tới.
Hắn đắp kín chăn mền, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Trong mộng, hắn mơ thấy mình đang chơi nhảy nhảy giường.
“Chi chi.”
“Két két.”
Nhảy tới nhảy lui trên lò xo, ép tới lò xo phát ra “Chi chi” âm thanh hơi có vẻ bén nhọn.
“Trò này có gì vui sao?”
Trần Vũ nghi hoặc.
Nhưng thân thể vẫn không tự chủ được, nhảy lên nhảy xuống.
“Chi chi.”
“Chi chi.”
“Két két ”
Càng nhảy càng nhanh, càng nhanh càng nhảy, không dứt
“Chi chi.”
“Chi chi ”
Không biết nhảy bao lâu, Trần Vũ tỉnh, quay đầu nhìn về phía vách tường bên giường.
“Chi chi.”
“Két két ”
Âm thanh chính là truyền từ căn phòng số 22.
“What the fuck?”
Trần Vũ chấn kinh.
Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, khó có thể tin: “Mẹ nó, ngươi vậy mà đang bắn máy bay?” ( nghĩa bóng nhé, ai hiểu thì hiểu)
“Chi chi.”
“Chi chi ”
Trần Vũ: “...”
“Két két ”
Trầm mặc một lát, hắn nhấc tay, dùng sức gõ gõ vách tường.
“Phanh phanh!”
“Đang ngủ đó, nhỏ tiếng một chút.”
Vách tường bên kia an tĩnh ba giây.
“Chi chi chi chi chi dát!”
Âm thanh lớn hơn.
Trần Vũ: “? ? ?”
Đối diện dần dần tăng tốc tiết tấu, không có mảy may đem Trần Vũ để vào mắt.
“Ta đã hiểu!” Trần Vũ nhắm lại hai mắt: “Đây là đang khoe khoang với ta sao? Tốt! Như vậy tốt… ”
Cởi quần xuống, nằm ở trên giường, hắn ánh mắt sắc bén, một bộ sẵn sàng đón địch: “Khiêu chiến của ngươi, ta tiếp nhận.”
“Chi chi!” Giường của Trần Vũ bắt đầu vang lên.
So sánh bên kia lập tức tiếp chiêu: “Chi chi!”
“Chi chi!”
“Chi chi chi dát ”
“Chi chi chi kít ”
“Chi chi ”
Chi chi phục chi chi, tiểu Vũ ướt trong tay.
Không hỏi âm thanh gà gáy, chỉ nghe tiếng thở dài.
Hỏi gà chỗ nào tê? Hỏi gà chỗ nào ức?
Gà cũng không chỗ tê, gà cũng không súc ý.
Tối nay gặp chiến thiếp, sát vách đại điểm binh.
Giấy trắng mười hai quyển, quyển quyển có gia tinh.
..........
Thời gian, vội vàng trôi qua.
Đảo mắt, mấy giờ đi qua.
Trời, đã sáng.
Trần Vũ rốt cục ngừng công việc trong tay, thần thái sáng láng đứng lên.
Dán lỗ tai lên vách tường, hắn nghe một chút động tĩnh đối diện.
Đối diện đã không có động tĩnh.
“A.”
Trần Vũ cười lạnh: “Đá trúng thiết bản đi.”
Đối diện: “...”
Thay xong quần áo, mở cửa sổ ra thông gió, Trần Vũ rửa mặt xong xuôi, đi ra phòng ngủ.
Trong phòng khách, không người.
Mơ hồ có thể nghe được từ trong phòng ngủ chính truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Hiển nhiên, tối hôm qua hai mẹ con này nói chuyện quá lâu, bây giờ còn chưa tỉnh ngủ.
Duỗi lưng một cái, hắn đi đến bên cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài sân thể dục, khán giả đã lít nha lít nhít tràn vào.
“Sau ngày hôm nay, ta chính là trạng nguyên ”
Kềm chế tâm tình đang hưng phấn, Trần Vũ uống hai chén rượu đỏ, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, liền đi ra nhà ở tập thể.
Thừa dịp thi đấu chính thức còn chưa bắt đầu, hắn chuẩn bị đi dạo một vòng, hoạt động gân cốt một chút.
Nhưng vừa mới bước chân trái ra cửa phòng, hắn liền sững sờ.
Ngoài cửa hành lang, vậy mà tập trung không ít người.
Ngoại trừ Mã Lệ cùng chị của nàng, còn lại tất cả đều là nam tính.
Từ giám khảo, đến thí sinh.
Nhìn thấy Trần Vũ đi ra ngoài, ánh mắt của những người này lập tức cũng tập trung tới.
“Chính là hắn! Hắn ra!”
Trong đám người, một vị thí sinh hai mắt thâm đen chỉ vào Trần Vũ, nổi giận đùng đùng: “Giám khảo, tôi báo cáo hắn ác ý cạnh tranh bên ngoài sân thi đấu!”
“Hả?” Trần Vũ mộng bức.