Chương 132: Chính thức thi đấu (6)
“Ngươi còn giả ngu? Ta chính là thí sinh số 22 ở sát vách của ngươi! Buổi tối hôm qua có phải ngươi cố tạo tạp âm nguyên đêm hay không? Cố ý ảnh hưởng đến trạng thái của ta?”
Trần Vũ: “...”
Thí sinh kia vuốt vuốt mí mắt mệt mỏi, lấy ra điện thoại, mở ra ghi âm dài đến năm tiếng đồng hồ: “Ta cũng đã ghi âm lại! Ngươi vậy mà đánh năm, sáu tiếng máy bay! Cho tới bây giờ cũng không ngừng qua!”
Dứt lời, tràng diện yên tĩnh thật lâu.
Chúng giám khảo nhìn về phía Trần Vũ, nhãn thần vô cùng phức tạp.
【 nhận ghen ghét cùng bài xích: Tự tin +8; mị lực + 14; vận khí +5; khí chất +9 】
Chúng thí sinh cũng nhìn về phía Trần Vũ, nhãn thần càng thêm phức tạp.
【 nhận ghen ghét cùng bài xích: Tự tin +10; mị lực + 16; vận khí +6; khí chất +11 】
Một bên Mã Lệ vô ý thức nuốt nước miếng một cái.
Chị của nàng thì nuốt hai cái.
【 nhận khác phái ưu ái: Nam tính khí khái:6; khí chất:4; mị lực:8; giống đực hormone tăng lên:3% 】
Trần Vũ: “...”
Buổi sáng, tám giờ.
Tất cả thí sinh ăn xong bữa sáng, dưới sự dẫn đầu của quan chủ khảo đi xuống đại sảnh lầu một, chuẩn bị bắt đầu cuộc thi đấu chính thức của ngày hôm nay.
Người nhà của thí sinh thì toàn bộ không được theo vào, Chỉ có thể hoạt động ở nhà tập thể tầng sáu cùng phòng ăn tầng hai.
“Đều đến đông đủ cả rồi chứ.”
Quan chủ khảo đầu trọc đi đến trước cổng chính rồi dừng lại, quay lại nhìn các thí sinh: “Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu thi đấu. 20 tuyển thủ hạt giống, 12 tuyển thủ tấn cấp thi đấu lôi đài, tổng 32 người, cùng đài thi đấu. Trong đó bảng lẻ có 16 người, bảng chẵn cũng 16 người, thắng liên tiếp năm trận liền có thể thắng được vòng nguyệt quế trạng nguyên.”
Tiếng nói hơi ngừng lại, quan chủ khảo lấy từ trong ngực ra một chồng tài liệu: “Quy tắc của cuộc thi thì chắc tất cả mọi người đã biết rõ, tôi liền không lắm lời. Như vậy hiện tại, tôi sẽ phát cho các người danh sách đối chiến. Đối thủ của tất cả mọi người sẽ được viết trên đó. Dùng để tham khảo.”
Nghe vậy, chúng thí sinh hơi náo loạn.
“Trước khi phát cho các anh chị bảng danh sách thì sẽ điểm danh như thường lệ trước. Số hiệu 01, Vương Bảo Cường.”
Chúng thí sinh: “...”
“Vương Bảo Cường?” Quan chủ khảo nhíu mày, lập lại: “Nghe được liền la lên.”
“...” chúng thí sinh trầm mặc như trước.
“Vương Bảo Cường đâu? Không có ở đây hả?”
Các thí sinh hai mặt nhìn nhau.
“Không có.”
“Giám khảo, Vương Bảo Cường không ở chỗ này.”
“Không thấy Vương Bảo Cường sao?”
“Trước đó có ai thấy không?”
“Không thấy.”
“Buổi sáng ăn cơm ở trong phòng ăn còn nhìn thấy.”
Nhìn thấy nghị luận các thí sinh ầm ĩ, sắc mặt quan chủ khảo nghiêm túc, quay đầu nói với trợ thủ: “Gọi điện thoại cho cậu ta đi.”
“Vâng.”
Phó giám khảo lất ra điện thoại chuyên dụng, bấm số của Vương Bảo Cường, cũng mở loa ngoài ra.
“Tít —— ”
“Alo?”
“Tôi là ban giám khảo của kỳ thi đại học thành phố Thanh Thành, xin hỏi bạn học Vương Bảo Cường, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi không phải là Vương Bảo Cường.” Trong ống nghe truyền đến trả lời.
“Cậu là ai?”
“Tôi là em trai của anh ta, Vương Bảo Phi.”
“Vương Báo Phế ”
“Vương Bảo Phi! Vương Bảo Phi! Vương Bảo Phi! Mẹ!”
Quan chủ khảo đoạt lấy điện thoại, trừng mắt với phó giám khảo, hỏi: “Bạn học Vương Bảo Phi, số điện thoại này hẳn là của Vương Bảo Cường, sao lại ở trong tay cậu?”
“Hôm nay không phải là ngày thi đấu chính thức của anh ta sao? Khi thi đấu không thể cầm điện thoại, phải giao lại cho ban giám khảo. Anh ấy không muốn đưa cho các người, nên liền gởi tạm ở chỗ tôi.”
“Hiện giờ thì anh trai của cậu chưa thấy tới. Cậu biết anh trai cậu đang ở đâu sao?”
“Chưa tới? Vậy thì quá đáng tiếc, ông giúp anh ta bỏ quyền luôn.”
Quan chủ khảo: “...”
Chúng thí sinh: “...”
“Vương… Bạn học Vương Bảo Phi, mời cậu nghiêm túc một chút.”
“Tôi không có nói đùa.” Trong ống nghe, Vương Bảo Phi chân thành nói: “Lão Vương gia chúng tôi, có tôi làm trạng nguyên là đủ rồi.”
Đám người: “...”
“Mỗi một vị thí sinh thi tham gia đấu chính thức đều nhận được sự bảo hộ của pháp luật. Nếu như cậu đang giấu diếm tung tích của tuyển thủ, có thể là đang vi phạm pháp pháp luật đấy.”
“Tôi thật không biết anh ta đang ở đâu.”
“Vậy lần cuối cùng mà cậu nhìn thấy anh trai mình là khoảng mấy giờ?”
“Buổi sáng, chúng tôi đi ăn cơm ở phòng ăn. Anh ta luộc cho tôi hai gói mì ăn liền.” Vương Bảo Phi ở trong điện thoại huyên thuyên: “Thật quá mức. Mì ăn liền còn chưa tính, ngày hôm qua ít nhất còn là nấu, hôm nay liền kêu tôi lấy nước nóng luộc. Mấu chốt là nước còn phải tự mình nấu. Loại anh trai như này thì làm được cái gì…”
“Mời cậu nói điểm chính.”
“À, trọng điểm là mì ăn liền hiệu Khang sư phó. Một bao là vị thịt kho tàu thịt bò, một bao là vị hải sản, còn để hai gói chung một bát luộc, ông nói anh ta có phải là bị ngu hay không.”
“Bạn học Vương Bảo Phi, mời nói trọng điểm !”