Chương 134: Lý do tất thắng (1) Chương 134: Lý do tất thắng (1)
“Ô ô —— ”
Hiện trường lập tức vang lên từng đợt kinh hô.
Kỳ thi đại học bốn năm trước, Bát Hoang Dịch đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho tất cả người dân ở thành phố Thanh Thành.
Không nghĩ tới vị thiên tài võ giả kia lại còn có một cô em gái.
“Tiếp theo, chúng ta có thể chờ mong xem em gái của Bát Hoang Dịch có thể có được bao nhiêu phần thực lực của anh trai mình.”
Đằng sau cửa chính đại sảnh.
Nghe được người dẫn chương trình giới thiệu, Bát Hoang Diêu cúi đầu, âm thầm cắn bờ môi.
“Số hiệu 21, Trần Vũ, trường trung học phổ thông Thất Trung thuộc thành phố Thanh Thành. Cũng là vị tuyển thủ đâu tiên của Thất Trung tiến vào vòng thi đấu chính thức trong hơn 20 năm qua.”
Ngoài lôi đài, hiệu trưởng Thất Trung nghe được những này liền tức giận đến nghiến răng: “Tên ngu ngốc này…”
“Biểu hiện của bạn học Trần Vũ ở cuộc thi đấu lôi đài ngày hôm qua, tuyệt đối là vượt qua dữ đoán của tất cả chúng ta. Trong tay tôi đây chính là tin tức về dữ liệu của cậu ta. ”
Trầm ngâm một lát, người dẫn chương trình A Dũng đọc bản thảo: “Đẳng cấp khí kình của cậu ta là khoảng 0.75, cũng không phải là rất mạnh. Chắc là người có khí kình kém cỏi nhất trong tất cả thí sinh năm nay. Nhưng hắn thể chất đặc biệt cường hãn, căn cứ vào kiểm tra của tổ thi đại học, dưới tình huống không sử khí dụng kình, chỉ dựa vào thân thể liền có thể đánh năm ăn năm thua với phổ thông võ giả cấp 1.4.”
“Bà mẹ nó!”
“Ngưu bức ngưu bức.”
“Đây mới thật sự là thiên phú dị bẩm à ”
“Đáng sợ.”
“Dễ thương!”
“...”
Trong thính phòng nghị luận không ngớt.
Mà phía sau cửa chính đại sảnh, các thí sinh cũng nhao nhao nhìn về phía Trần Vũ.
“Chỉ dựa vào thân thể. ” Mã Lệ trùng điệp thở dài: “Giấc mộng Thanh Hoa của ta à.”
Thời gian chậm rãi trôi qua khi MC đang không ngừng thao thao bất tuyệt.
Khi kim đồng hồ chỉ vào 08:30, MC cũng giới thiệu xong vị thí sinh cuối cùng. Tiết tấu nắm được rất chuẩn.
“Phía dưới, mời mọi người dùng nhiệt liệt nhất, bành trướng nhất, tiếng hoan hô phấn chấn nhất, tiếng hò hét, tiếng vỗ tay, nghênh đón 32 vị thí sinh đăng tràng!”
“Sưu sưu sưu!”
Mấy viên pháo hoa phóng lên tận trời, cửa chính sân thể dục lập tức mở ra.
Đầu trọc quan chủ khảo dẫn đầu đi ra ngoài.
Sau lưng đi theo toàn bộ thí sinh.
“Đông đông đông” pháo hoa nổ tung.
Thính giác, thị giác của khán giả đều hứng chịu kích thích mãnh liệt.
Kích thích thính giác là tiếng pháo vang.
Kích thích thị giác là đến từ quan chủ khảo đầu trọc
Vậy mà ngoài ý liệu của mọi người
“Toàn thể, giải tán, trở lại khu chuẩn bị của chính mình, chờ đợi tỷ thí bắt đầu.”
Quan chủ khảo ra lệnh một tiếng, các thí sinh đi tứ tán.
Trần Vũ đi tới khu chuẩn bị Thất Trung, phát hiện hiệu trưởng Thất Trung đã chờ ở nơi từ sớm.
“Nhanh, ngồi chỗ này.” Hiệu trưởng cao giọng chào hỏi.
Gật đầu, Trần Vũ ngồi trên ghế, hỏi: “Tối qua ông đi đâu vậy? Không thấy ông tìm tôi.”
“Bị ban giám khảo giam lỏng.” Hiệu trưởng buông tay: “Nói là sợ chúng tôi tiết lộ sớm danh sách đối chiến.”
“Nha.”
“Cậu lấy được danh sách đối chiến rồi sao?”
“Lấy được.” Trần Vũ đưa ra danh sách: “Trận đầu, tôi phải đánh với Mã Lệ.”
“Tôi biết.” Tiếp nhận danh sách, hiệu trưởng Thất Trung nghiêm túc nói: “Tối hôm qua, tôi phân tích một đêm. Đại khái suy đoán ra tuyển thủ mà cậu sẽ gặp. Số 13 Mã Lệ không phải là đối thủ của cậu, cái này không cần lo lắng. Địch nhân chủ yếu của cậu là Vương Bảo Cường.”
“Ừm. Thực lực của cậu ta rất không tệ. cấp 1.5. Chỉ đơn thuần dùng thể chất thì tôi đánh không lại hắn.”
“Đúng thế. Chỉ cần đánh bại hắn, cậu chính là trạng nguyên. 16 vị tuyển thủ của bảng số chẵn, không ai có thể uy hiếp được cậu.”
“Ừm.” Trần Vũ trả lời qua loa rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa ngày, hắn giống như nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi: “Hiệu trưởng, ông biết rõ về Bát Hoang Dịch sao?”
“Biết rõ. trạng nguyên của khóa 20, hiện giờ là chủ tịch hội học sinh của đại học Kinh Thành. Trước mấy ngày còn trở về đây.”
“Thực lực thế nào?”
“Cậu muốn hỏi thực lực của hắn khi thi đại học sao?”
“Đúng.”
“Ừ” Thất Trung hiệu trưởng suy nghĩ một lát: “So với cậu thì mạnh hơn một nửa.”
“Ghê gớm như vậy sao ”
“Đúng. Hắn được công nhận là trạng nguyên lão đại của khóa 20 . Hiện nay được xem như nhân vật đại biểu của Bát Hoang gia.”
“Thế lực gia tộc Bát Hoang rất lớn sao?” Trần Vũ lại hỏi.
“Cậu hỏi để làm gì?”
“Đơn thuần hiếu kì.”
“Thế lực của Bát Hoang gia tộc cũng không lớn. Chỉ là thiên phú của gia tộc bọn họ uhm, có chút đặc thù.”
“Đặc thù thế nào?”
“Chính là” Hiệu trưởng Thất Trung cố gắng chọn lọc từ ngữ: “Ừm người của bọn họ sẽ chết rất thảm.”
Trần Vũ: ” Mẹ nó, cái này cũng gọi là đặc thù sao?”
“Đương nhiên. Người bình thường muốn chết thảm như vậy cũng không dễ dàng.”
Khi hai người đang trò chuyện, cuộc thi đấu chính thức đầu tiên đã bắt đầu.