Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 137: Lý do tất thắng (4) Chương 137: Lý do tất thắng (4)

Chương 137: Lý do tất thắng (4) Chương 137: Lý do tất thắng (4)


‘Ở trong một cái thế giới mà cái gì cũng không có, có thể chèo chống đến ngày hôm nay, chỉ vì kỳ thi đại học này.’
‘Chỉ vì chứng minh cho người kia ‘
Bát Hoang Diêu ngẩng đầu, bày ra tư thế võ đạo kỳ quái, hai mắt nổi lên hồng quang huyết sắc: “Tôi, không hề kém hơn anh trai của mình.”
“Đây chính là lý do tất thắng mà cô muốn nói sao?”
“Đúng.”
Trán của Triệu Mộc Trà nhăn lại: “Thật sự là buồn cười. Cô chỉ vì cái lý do chả ra gì như thế sao?”
“...” Bát Hoang Diêu trầm mặc.
“Cô muốn biết lý do của tôi là gì sao? So với cô vĩ đại nhiều lắm.”
“... Ngươi vì cái gì?”
“Tôi vì tiền.” Triệu Mộc Trà vận chuyển khí kình trong cơ thể một lần nữa, thân hình thấp xuống, vận sức chờ phát động: “Bát cường, có thể lấy được 20 vạn tiền thưởng mà chính phủ phát cho.”
Dưới đài Trần Vũ: “.........”
“Ầm!”
Tụ lực xong, Triệu Mộc Trà lại công kích lần nữa!
“Ầm!”
Bát Hoang Diêu cũng chịu đựng đau đớn bị nứt xương sườn, đối kích với hắn ta!
“Đông!”
“Răng rắc.”
Khí kình va vào nhau như cương phong sắc bén, chỉ nghe một tiếng giòn vang, cánh tay phải xuất quyền của Bát Hoang Diêu lập tức gục xuống.
Nhưng nhãn thần của nàng vẫn dữ tợn, giống như hoàn toàn không có cảm giác đau, mượn nhờ phản lực trực tiếp tới một cú đá móc.
“Ba~!”
Gót chân hung hăng đá vào bên mặt Triệu Mộc Trà.
Lực đạo rất mãnh liệt, liền lỗ tai của hắn cũng bị kéo xuống một nửa.
Máu tươi phun như suối.
“A!”
Triệu Mộc Trà kêu thảm một tiếng, adrenalin tăng vọt, toàn lực ở trên không trung đạp ra một cước!
“Đông!”
“Phốc ”
Bát Hoang Diêu lần nữa phun máu, bay ngược ra xa hơn mười thước, trùng điệp ngã trên lôi đài.
“Bịch!”
Hai chân rơi xuống đất, Triệu Mộc Trà kéo xuống một ống tay áo, cuốn lấy một nửa lỗ tai đứt gãy, đau đến vành mắt như muốn nứt ra: “Ta, muốn ngươi chết!”
“Ọe ”
Bát Hoang Diêu nằm rạp trên mặt đất, liên tục phun ra ba ngụm máu, cảm giác dễ chịu hơn nhiều, lảo đảo đứng người lên. Sau đó nắm chặt cánh tay phải đang trật khớp của mình, hung hăng bẻ một cái.
“Rắc!”
Khớp nối phục hồi như cũ.
Chờ đợi đối phương băng bó xong, kình khí gào thét, nàng lại chủ động tiến công một lần nữa!
“Uống —— ”
“Đông!”
“Phanh phanh!”
“đông”
Liên tục giao thủ năm hiệp, Triệu Mộc Trà vừa sợ vừa giận.
Hắn vậy mà cảm giác được thực lực của đối phương đang tăng cường.
“Ba~!”
Ở hiệp thứ sáu, Triệu Mộc Trà xuất quyền rất nhanh, bắt được lỗ thủng của Bát Hoang Diêu, nắm chặt cổ tay của nàng dùng sức bẻ về phía trước!
“Cạch!”
Cổ tay gãy xương.
Đau nhức kịch liệt làm cho hai mắt của Bát Hoang Diêu ngày càng đỏ, nâng lên hai chân linh hoạt lộn mèo một cái, không thèm để ý cổ tay đang bị nắm chặt!
“Răng rắc!”
Bởi vì cổ tay còn đang bị Triệu Mộc Trà nắm chặt, thân thể lộn xuống, nguyên bản cổ tay đang bị gãy xương lập tức trật khớp thảm liệt!
“Cái gì?” Triệu Mộc Trà chấn kinh.
“Ầm!”
Khi đang lộn mèo, Bát Hoang Diêu đã đá một cú rắn chắc vào cằm của hắn.
Làm hắn mất đi ý thức trong nháy mắt.
Thừa dịp cơ hội tốt, Bát Hoang Diêu không để ý tới thương thế ở cổ tay, hai chân như gió, tiếp tục đá ra hơn mười chân.
“Ba ba ba!”
“Ba ba ba ba~ ”
Khi Triệu Mộc Trà dần dần khôi phục ý thức, Bát Hoang Diêu khom người quét đường chân một cái.
“Ba~!”
Triệu Mộc Trà té ngã.
Một giây trước khi hắn ta rơi xuống đất, Bát Hoang Diêu lại đá một chân, lại đá hắn bay lên không trung.
Tiếp đó, nàng điều động khí kình trong đan điền di chuyển khắp toàn thân.
Bước đầu tiên, khí trùng Huyệt Dũng Tuyền!
“Ầm!”
Bước thứ hai, khí trùng đủ ba dặm!
“Ầm!”
Bước thứ ba, khí trùng Huyệt Tâm Du!
“Oanh!”
Trong thoáng chốc ngọn lửa màu đỏ nổ tung.
“Võ kỹ —— Bát Hoang bí thuật —— Phong Toàn · Vũ!”
“Ba~!”
Dưới chân gạch đá văng khắp nơi, Bát Hoang Diêu xoay tròn lấy nhảy đến không trung, gần sát Triệu Mộc Trà.
“Bang!”
Gạch đá dưới chân văng khắp nơi, Bát Hoang Diêu xoay tròn nhảy lên không trung, áp sát Triệu Mộc Trà.
“Cái… Cái gì” Triệu Mộc Trà gian nan mở mắt ra.
Nhưng không đợi cho hắn thấy rõ, thế công của Bát Hoang Diêu vọt tới giống như thủy triều.
“Ầm!” Luân Quyền!
“Ầm!” Bãi chân!
“Ầm!” Luân Quyền!
“Ầm!” Bãi chân
Bát Hoang Diêu giống như biến thành một con quay, ngoại trừ tay phải gãy xương, ba chi khác không ngừng công kích lên thân thể Triệu Mộc Trà.
Âm thanh nứt xương liên tiếp vang lên.
Có Triệu Mộc Trà.
Cũng có Bát Hoang Diêu.
Trận vật lộn hung hãn này, làm cho rất nhiều người cũng tạm thời quên đi đây chỉ là một cuộc thi đại học.
“Ầm!”
Rốt cục, Bát Hoang Diêu đá ra cuối cùng một cước.
“Bịch ”
Thân hình của Triệu Mộc Trà trùng điệp rơi xuống đất.
Mà hiện trường vẫn yên lặng.
Liền Trần Vũ cũng xem ngây người.
Loại cách đấu tiêu chuẩn cao này, hoàn toàn phá vỡ khái niệm về “Võ thuật” mà hắn lý giải.
“Cao võ thế giới không phải liền là xem ai sức lực lớn hơn sao ”
“Khặc.”
“Khụ khụ ”
Nuốt huyết dịch xuống cổ họng, Triệu Mộc Trà lung la lung lay đứng người lên, kịch liệt thở dốc: “Đáng tiếc ”
“...” Bát Hoang Diêu rơi xuống đất, không nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất