Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 138: Nón xanh chi tranh (1) Chương 138: Nón xanh chi tranh (1)

Chương 138: Nón xanh chi tranh (1) Chương 138: Nón xanh chi tranh (1)


Lúc này nàng cũng đang nhẫn nhịn đau đớn ở khắp các nơi trên thân thể.
“Nếu như đẳng cấp khí kình của cô cao hơn một chút nữa là có thể miểu sát ta.” Triệu Mộc Trà lau khô vết máu ở khóe miệng, trong mắt lộ ra hung quang: “Quả nhiên những người có quyền có tiền như các cô đều chiếm hết ưu thếm chỉ là võ giả cấp 1 cũng có thể cùng một võ giả cấp 1.2 như ta đánh lâu như vậy.”
“...” Bát Hoang Diêu vẫn như cũ không nói.
“Tốc chiến tốc thắng là không thể nào, cô đã phá vỡ tất cả kế hoạch của ta.” Triệu Mộc Trà hít sâu, ngồi dậy đem toàn bộ khí kình trong đan điền đều tiêu xài, lại không giữ lại chút nào.
“Khuyên cô một câu cuối cùng, nhận thua đi.”
“Không có khả năng.” Bát Hoang Diêu vơ vét lấy chút khí kình còn sót lại: “Tôi đã nói rồi, tôi có lý do phải thắng.”
“Vậy thì đi chết đi. Tiện nhân!”
Triệu Mộc Trà gầm thét, xông tới như một đầu trâu hung hãn.
Bát Hoang Diêu bay lên đá một cước, lại bị hắn ta tuỳ tiện bắn ra.
“Đây là võ kỹ?” Bát Hoang Diêu hãi nhiên.
“Ta đã là cấp 1.2, làm sao có thể sẽ không biết võ kỹ? !” Triệu Mộc Trà giang ra hai cánh tay cường tráng, bắt lấy Bát Hoang Diêu như bắt con gà con, hung hăng ném xuống dưới mặt đất!
“Ba~ chít chít!”
“Răng rắc răng rắc ”
Xương cốt giòn vang lên liên tục.
Tiếp theo, hắn ta dùng hai đầu gối ép lên người Bát Hoang Diêu , làm cho nàng không cách nào di động, vung lên cánh tay, song quyền liên tục nện vào đầu thiếu nữ.
“Đông đông đông đông đông!”
Triệu Mộc Trà: “Ha ha a a!”
“Đông đông đông đông!”
Triệu Mộc Trà: “A a a!”
“Đông đông đông đông ”
Trong nguy cấp, Bát Hoang Diêu đành phải dùng hai tay bảo vệ mặt, dùng tất cả khí kình điều đến phần đầu tiến hành bảo hộ.
“Đông đông đông!”
“Đông đông đông đông ”
Triệu Mộc Trà liên tục vung ra mấy chục quyền, đột nhiên dừng tay, hai tay nắm chặt, tụ lực một lát, nhắm chuẩn yết hầu của Bát Hoang Diêu, toàn lực đập tới!
“Chết!
“Đông! !”
Nện xuống một quyền tất sát, bụi mù tản ra.
Toàn trường khán giả vẫn lặng ngắt như tờ.
Chỉ có nữ giám khảo kịp thời phản ứng, vội vàng xông vào trong làn khói.
Chờ sau khi bụi mù tiêu tán, mọi người mới nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy song quyền của Triệu Mộc Trà lại bị Bát Hoang Diêu chặn.
Nguyên lai là Bát Hoang Diêu dùng đôi khuỷu tay chống đỡ mặt đất, hai tay cũng cùng một chỗ tạo thành một hình tam giác vững chắc, chặn được một kích tất sát này.
Nhưng đại giới là cổ tay trái và cổ tay phải của nàng cũng bị bóp méo
“Không có khả năng.”
Con ngươi Triệu Mộc Trà co lại, hai tay run rẩy còn đang tiếp tục tăng lực, nhưng vô luận thế nào cũng ép không được hai tay của Bát Hoang Diêu xuống: “Làm sao mà cô có thể chống đỡ được?”
“Khặc.”
Bát Hoang Diêu thống khổ ho ra một ngụm máu, khóe miệng giơ mơ hồ hiện lên một nụ cười: “Bởi vì… bởi vì ta …ta có lý do tất thắng.”
Nghe vậy, hô hấp của Triệu Mộc Trà dần dần gấp rút: “Liền chỉ vì chứng minh rằng cô không hề kém hơn anh trai của mình thôi sao? !”
“Đúng vậy”
“Mẹ!” trong lòng của Triệu Mộc Trà cháy lên một ngọn lửa vô danh, trên trán nổi đầy gân xanh: “Liền vì cái lý do chó má này? Mà cô liều mạng với tôi như vậy hả? Bệnh tâm thần sao? !”
“Đương nhiên.” Trong mắt Bát Hoang Diêu lấp léo ánh hồng: “Cũng bởi vì lý do này mà tôi có thể chống đỡ được đến hiện tại.”
“Vậy thì, cô biết lý do tất thắng của tôi là cái gì sao.”
Trong mắt của Triệu Mộc Trà lộ ra một chút ngang ngược và điên cuồng: “Phụ thân tôi đang nằm ở nhà chờ chết. Phẫu thuật đổi thận tối thiểu phải có ba mươi vạn. Tôi cần số tiền kia để đi cứu một mạng người, cứu mạng của cha tôi.”
“Tôi không phải Vương Bảo Cường, không phải Trần Vũ, không có thiên phú giống như bọn họ để cho những trường đại học danh tiếng theo đuổi, không có phí ký tên mà bọn họ dễ dàng có được.”
“Cái tôi trông cậy vào, chỉ là hai mươi vạn tiền thưởng khi lọt vào bát cường.”
“Rất buồn cười đúng không?” Triệu Mộc Trà dùng sức nén hai cánh tay của mình, cả mặt toàn vết máu xích lại gần trước mặt của Bát Hoang Diêu: “Tôi không cần mộng tưởng, không cần thứ tự, không cần người xem hoan hô, thậm chí không cần đi tranh đoạt giấy báo nhập học của Thanh Hoa và Kinh Đại, tôi chỉ muốn để cho cha của mình còn sống.”
“Chứng minh bản thân giống với những người khác? Phi!”
“Thực lực của mình, tại sao phải đi chứng minh cho người khác thấy?”
“Những người may mắn như các cô từ nhỏ đã không lo ăn không lo mặc, không có trải qua cuộc sống nghèo khổ thì làm sao có thể hiểu được một gia đình nghèo phải dùng đủ mọi cách để kéo dài chút hơi tàn của mình.”
“Tiền, tài nguyên, quyền lợi các ngươi cái gì cũng có. Cho nên chỉ có thể dùng những chuyện lông gà vỏ tỏi này để so đo.” Biểu tình của Triệu Mộc Trà trở nên dữ tợn: “Nghĩ đến cái này, ta liền hận không thể một ngụm một ngụm mà cắn chết những tên toàn ra vẻ này nọ như các người.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất