Chương 136: Lý do tất thắng (3) Chương 136: Lý do tất thắng (3)
Nói xong, nữ giám khảo điều động khí kình, hai đoàn ánh sáng lập tức bao phủ xung quanh Bát Hoang Diêu và Triệu Mộc Trà.
Chúc phúc xong xuôi, nữ giám khảo lui lại, giơ tay phải lên cao: “Tỷ thí bắt đầu!”
“Đương đương đương!”
Tiếng chuông gõ vang.
Bát Hoang Diêu và Triệu Mộc Trà đều bắt đầu căng thẳng tinh thần.
“Nhận thua đi. Thừa dịp hiện tại tôi chưa động thủ.” Triệu Mộc Trà bày ra tư thế tiêu chuẩn quyền kích: “Cô chỉ là một võ giả cấp 1, không thể nào là đối thủ của tôi.”
“...”
Bát Hoang Diêu không có trả lời ngay, mà là lấy từ trong túi ra một tấm khăn lụa, cột chặt tóc của mình: ” Tôi sẽ không nhận thua. Tôi có lý do nhất định phải thắng.”
Triệu Mộc Trà híp mắt: “Đúng dịp, tôi cũng có lý do nhất định phải thắng.”
“...”
“...”
Hiện trường dần dần yên tĩnh.
Hai người đối mặt với nhau nửa phút, đồng thời bạo phát khí kình trong cơ thể!
Triệu Mộc Trà —— cấp 1. 22.
Bát Hoang Diêu —— cấp 1. 04.
“Sưu sưu sưu sưu ”
Khí kình nở rộ, mang theo một cơn gió lốc thổi bay những vết bụi trên lôi đài.
Người ra tay đầu tiên là Triệu Mộc Trà.
Là người có thực lực mạnh hơn, tốc chiến tốc thắng, giảm xuống tiêu hao , chờ đối thủ trận tiếp theo, mới là lựa chọn chính xác nhất.
“Ầm!”
Chân trái uốn lượn, duỗi thẳng! Cả người hắn bắn ra, phóng về phía Bát Hoang Diêu.
Tốc độ nhanh như một mũi tên!
Con ngươi Bát Hoang Diêu thu nhỏ lại, lăn mình một cái lui về sau một mét.
“Đông!”
Một quyền vừa nhanh vừa mạnh đánh thẳng vào vị trí nàng vừa đứng trước đó.
Theo sự phá hư mà gạch đá tạo thành khi bay tứ tung, một quyền này, Triệu Mộc Trà là có sát tâm.
Hiện trường hơn sáu vạn người xem, cũng đều cùng nhau hít một hơi lãnh khí.
Thi đấu chính thức vòng thứ nhất liền gặp được cường độ vật lộn như thế này, rất hiếm gặp.
“Tôi nói, cô không thể nào là đối thủ của tôi.” Triệu Mộc Trà chậm rãi thu hồi quyền, vặn vẹo uốn éo “Ken két” rung động khớp nối: “Cô mà chết thì chẳng còn gì nữa.”
“... ”
Ánh mắt Bát Hoang Diêu dần dần trở nên sắc bén, phát khởi công kích với hình chữ Z, nâng chân lên, đá ngang một bên mặt của Triệu Mộc Trà.
Dùng hành động thay thế trả lời.
“Được.”
Triệu Mộc Trà cũng không thu tay lại, đối mặt thế công, trực tiếp giương vai, hung ác phá tan cú đá của Bát Hoang Diêu.
“Ngô.”
Bát Hoang Diêu đang ở trên không trung, đã mất đi trọng tâm liền ngã quỵ về phía trước.
Triệu Mộc Trà bắt lấy cơ hội, nện một quyền vào phần bụng Bát Hoang Diêu!
“Đông!”
“Phốc ”
Một ngụm máu đen xen lẫn cặn bã đồ ăn phun ra. Đau nhức kịch liệt làm cho nàng thất thần trong nháy mắt.
Triệu Mộc Trà thừa thắng xông lên, cất bước vọt tới trước, quơ hai tay, trong một giây liên tục xuất ra năm quyền!
“Đông!”
“Thùng thùng!”
“Đông đông đông!”
Bát Hoang Diêu bị đánh bay kèm theo tiếng nứt gãy của xương cốt.
Nhưng bay không xa lại bị Triệu Mộc Trà bắt lấy cổ chân túm trở về.
“Ha!”
“Ầm!”
Triệu Mộc Trà bộc phát khi kình, phát lực cánh tay, gào thét vung thiếu nữ lên!
“Hô! Hô! Hô!”
Sau khi vung mạnh ba vòng, liền hung hăng quẳng xuống đất!
“Ba~!”
“đông”
Gạch đá trên lôi đài sụp đổ một khúc!
Trong bụi mù tứ phía, có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi tiên huyết tụ ít thành nhiều, dưới thân của Bát Hoang Diêu cũng tích lũy một bãi.
“...”
Hiện trường, lặng ngắt như tờ.
Trên hàng ghế khách quý, thị trưởng vô ý thức liếc mắt nhìn cục trưởng bên cạnh.
Chỉ thấy cục trưởng này mặt không biểu tình.
Giống như người đang bị đánh không phải là con gái của ông ta.
“Lạch cạch.”
Triệu Mộc Trà buông tay ra, mặt không thay đổi mở miệng: “Kết thúc, tuyên bố thắng lợi đi.”
Nữ giám khảo nhìn một chút, thấy Bát Hoang Diêu bất động, lại mắt nhìn tổ giám khảo, đi đến lôi đài, nhấc tay: “Như vậy, vòng thứ nhất của cuộc thi đấu chính thức, trận thứ bảy ”
“Chờ …”
Triệu Mộc Trà và nữ giám khảo đều là giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ bóng dáng gầy gò kia vậy mà lung la lung lay đứng lên.
“Khặc ”
Ọe ra một đoàn tiên huyết, Bát Hoang Diêu toàn thân run rẩy, nhãn thần xen lẫn ý chí khó mà nói nên lời: “Lúc này mới… mới vừa… mới vừa bắt đầu”
“Làm sao có thể kết thúc được.”
Sân thể dục yên lặng vài giây, bỗng nhiên bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Mà Bát Hoang Diêu, cũng triệt để đè xuống đau đớn trong cơ thể, nhìn về phía Triệu Mộc Trà: “Lại đến.”
Nữ giám khảo: “Thực lực chênh lệch quá lớn, cô xác định là còn muốn tiếp tục sao?”
“Xác định.”
“Vậy thì tiếp tục tiến hành tỷ thí.”
Nói xong, nữ giám khảo lui ra phía sau.
Triệu Mộc Trà nhìn chằm chằm Bát Hoang Diêu, bày ra tư thế quyền kích một lần nữa: “Cô chỉ là đang tự sát mà thôi. Có ý nghĩa gì.”
“...”
Bát Hoang Diêu hít sâu, khom người, cởi giày, lộ ra hai chân bị vết chai và vết thương phủ kín.
‘Mấy ngàn ngày đêm.’
‘Trăm vạn lần đập nện và huấn luyện.’
‘Không có quan tâm, không có thân tình, không có ấm áp ‘