Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 139: Nón xanh chi tranh (2) Chương 139: Nón xanh chi tranh (2)

Chương 139: Nón xanh chi tranh (2) Chương 139: Nón xanh chi tranh (2)


“Khụ khụ” lực lượng dần dần tăng thêm, làm cho hô hấp của Bát Hoang Diêu trở nên khó khăn, không ngừng ho ra tiên huyết.
“Xem ra” cảm xúc Triệu Mộc Trà khôi phục, cười lạnh: “Lý do tất thắng của người kém hơn rất nhiều so với ta. Thừa dịp hiện tại nhận thua đi. Mang theo những tư tưởng nhỏ nhoi của cô, tìm nơi hẻo lánh mà khóc một trận đi.”
“...”
Trầm mặc hồi lâu, Bát Hoang Diêu thân thể run nhè nhẹ: “Lý do của người nào tốt hơn… Cũng không phải là xem đó là lý do gì… Mà là vì lý do này… Hắn nguyện ý trả cái giá bao nhiêu.”
“Ừm?” Triệu Mộc Trà bỗng dưng cảm giác được không đúng.
“Tôi nguyện ý đánh đổi cả mạng sống của mình” Trong mắt của Bát Hoang Diêu lóe lên một luồng sáng màu đỏ: “Ngươi thì sao?”
“Cái này… Cô…Khí kình của cô đang tăng cường sao? !”
“Hô hô —— ”
Một cơn gió thổi lên không trung, toàn thân Bát Hoang Diêu nổi lên những ánh sàng màu đỏ tươi, đẳng cấp khí kình từ 1. 04 trực tiếp nhảy lên tới 1.1.
“Không có khả năng? !” Triệu Mộc Trà hoảng sợ.
Cũng liền trong nháy mắt này, Bát Hoang Diêu cuộn hai đầu gối của mình lại, dùng sức đạp một cái!
“Đông!”
Khí kình của Triệu Mộc Trà đã tiêu hao hầu như không còn, nên lập tức bị đá bay.
Bát Hoang Diêu bật dậy một cái, vận chuyển khí kình di chuyển lên các huyệt vị quanh thân mình.
Bước đầu tiên, khí trùng Huyệt Dũng Tuyền!
“Ầm!”
Bước thứ hai, khí trùng đủ ba dặm!
“Ầm!”
Bước thứ ba, khí trùng Huyệt Tâm Du!
“Oanh!”
Bước thứ tư, khí trùng Huyệt Kỳ Môn!
“Oanh ”
Dưới sự bao phủ của ngọn lửa màu đỏ, Bát Hoang Diêu nhảy trên không trung, đuổi tới trước người Triệu Mộc Trà.
“Võ kỹ —— Bát Hoang bí thuật —— Bát Hoang Quyền · Chấn!”
Bởi vì hai tay gãy xương, nàng chỉ có thể dùng đầu thay quyền, hung hăng đâm vào ngực Triệu Mộc Trà!
“Đông! ! !”
Một sức lực kinh khủng xen lẫn với tần suất trí chấn động mạng, làm cho cả người Triệu Mộc Trà bay ngược trăm mét.
“Răng rắc ”
“Răng rắc răng rắc ”
Hắn nghe được âm thanh xương ngực của mình đang vỡ vụn.
Nghe được âm thanh nội tạng đang hư hao.
Nghe được những tiếng thốt kinh ngạc của người xem.
Nghe được âm thanh khi giám khảo đuổi theo.
Mơ hồ trong đó
Giống như cũng nghe được âm thanh giãy dụa trước khi chết của phụ thân hắn.
“... ”
“...”
“Cha ”
“Đây chính là thiên phú của nhà Bát Hoang sao?” Trần Vũ kinh ngạc mở miệng.
“Đúng thế.” Thất Trung hiệu trưởng gật đầu, nhãn thần phức tạp: “Hiến tế mạng sống của mình để thu hoạch được lực lượng.”
Trần Vũ: “...”
“Là tôi nhìn lầm. Kỳ thi đại học lần này, địch nhân của cậu không phải Vương Bảo Cường. Mà là cô bé căn bản là không ý định còn sống để bước ra trường thi: Bát Hoang Diêu.”
“Bịch.”
Bát Hoang Diêu rơi từ không trung xuống, nằm rạp trên mặt đất thật lâu không thể hô hấp.
Thẳng đến nửa phút sau, đau đớn quanh thân và phần đầu choáng váng đã biến mất.
Nàng mới giãy dụa đứng lên, chuyện thứ nhất chính là nhìn về phía ghế khách quý.
Nơi đó, phụ thân đang ngồi bên cạnh thị trưởng, vẫn như cũ mặt không biểu tình. Thậm chí đôi mắt lạnh lùng đó liền chưa từng dao động qua.
“...”
Mũi của Bát Hoang Diêu chua chua, cắn nát đầu lưỡi của mình , mặc cho mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập, khuếch tán trong miệng.
Không bao lâu, nữ giám khảo mang theo Triệu Mộc Trà trở về, đi đến trước mặt Bát Hoang Diêu, im lặng một lát: “Còn có thể động đậy sao?”
“Có thể ”
Đưa tay, nàng giơ cánh tay phải đã bị gãy của Bát Hoang Diêu lên, liếc nhìn toàn trường: “Bên thắng, Bát Hoang, Diêu.”
Chuyện ngăn cách giữa chữ “Bát hoang” và “Diêu” là do nữ giám khảo cố tình, tăng thêm ngữ khí khi phun ra chữ “Diêu”.
Nghe vậy, dây cung mẫn cảm trong lòng thiếu nữ lập tức đứt đoạn, chôn trong ngực nữ giám khảo, nước mắt cuồn cuộn mà xuống.
Hiện trường cũng truyền tới tiếng vỗ tay nặng nề mà nhiệt liệt.
Không có bất luận người xem nào mở miệng hò hét.
Bởi vì đây là một trận tỷ thí không được phép “vũ nhục”
Tuyển thủ xuống đài trị liệu.
Nhân viên công tác ra sân dọn dẹp.
Rất nhanh, màn hình lớn liền hiện ra danh sách giao đấu của trận tiếp theo.
【 số hiệu 13 ( Mã Lệ) giao đấu số hiệu 21 ( Trần Vũ) 】
“Tới lượt cậu.”
Hiệu trưởng vỗ vỗ sau lưng Trần Vũ: “Tốc chiến tốc thắng, bảo trì trạng thái. Cô bé kia, hẳn là sẽ chờ cậu ở trận chung kết.”
“Ừm.”
Gật gật đầu, Trần Vũ đi đến lôi đài.
Đối diện, Mã Lệ cũng đi tới.
“Hello.” Mã Lệ phất tay, lên tiếng chào hỏi.
Trần Vũ nhìn thoáng qua vết máu loang lổ xung quanh mà Bát Hoang Diêu lưu lại, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói: “Mã Lệ.”
“Cái gì?”
“Cô cũng có lý do tất thắng sao?”
“Ngạch?” Mã Lệ sững sờ, lập tức mỉm cười, cũng rút ra một tấm khăn lụa, buộc tóc: “Đương nhiên là có. Ngày hôm qua tôi đã nói cho cậu biết rồi. Hoặc là thượng Thanh Hoa ”
“Hoặc là thượng thanh minh.” ( nghĩa nôm na là mộ nó đã xanh cỏ )
...
Sân thi đại học thành phố Thanh Thành.
Phòng điều trị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất