Chương 140: Nón xanh chi tranh (3) Chương 140: Nón xanh chi tranh (3)
Triệu Mộc Trà và Bát Hoang Diêu nằm ở hai giường bệnh liền nhau, đồng thời tiếp nhận trị liệu.
Cách bọn họ năm mét, còn có một tên thương binh đang tu dưỡng —— Trần Khải Tử.
Trần Khải tử lúc này có chút vui vẻ.
Bởi vì cuối cùng cũng có người vào đây ở chung với hắn.
Hôm qua tới một người, nhưng tên kia cắt xong bao quy đầu liền đi.
Mặc dù hắn cũng không phải rất thích nói chuyện, những mà một thân một mình ở trong phòng điều trị lắc lư, là một trải nghiệm rất tồi tệ…
“Soạt.”
Khoảng chừng mười phút sau, đoàn chữa trị cho Bát Hoang Diêu vén rèm lên, vịn thiếu nữ từ từ đi ra.
“Toàn bộ xương cốt đã được nối lại, cảm giác thế nào?”
Bát Hoang Diêu thử hoạt động một chút, cúi đầu: “Tạ ơn, có thể hoạt động. Ngài. . . Y thuật của ngài rất lợi hại.”
“Đó là đương nhiên.” Bác sĩ chính lấy xuống khẩu trang: “Nói thế nào thì tôi cũng là võ giả chữa bệnh cấp 3. Bạn học Trần Khải tử bên cạnh, hôm qua chỉ thiếu nửa bước nữa là mộ nó đã xanh cỏ, vậy mà cũng được tôi cứu trở về đấy thôi.”
Trần Khải tử: “...”
“Tạ ơn.”
“Trở về tìm hiệu trưởng của cô làm thủ tục bỏ quyền thi đấu đi. Về nhà tìm người an dưỡng một chút là có thể bình phục rồi.”
“... Tôi không thể tiếp tục thi đại học rồi sao?”
Nghe vậy, bác sĩ chủ nhiệm nhíu mày: “Đương nhiên là không thể. Bây giờ không đơn thuần là vấn đề thương thế, thân thể của cô cũng đã tiêu hao rất nghiêm trọng, thậm chí thận còn xuất hiện triệu chứng suy kiệt.”
“...” Bát Hoang Diêu trầm mặc.
Thấy biểu lộ của thiếu nữ, bác sĩ chủ nhiệm liền biết đối phương căn bản không có ý định bỏ quyền, chỉ có thể thở dài: “Tôi đương nhiên là không có quyền lợi yêu cầu cô phải làm thế nào. Nhưng thân thể là của cô, còn sống mới là quan trọng nhất.”
“... Có tôn nghiêm mà sống, quan trọng hơn.” Thiếu nữ khom người bái thật sâu, sau đó đi đến giường bệnh của Triệu Mộc Trà, đối với bóng người đang được giải phẫu phía sau rèm, nói: “Thật xin lỗi.”
“... A.” Giọng nói của Triệu Mộc Trà có vẻ hơi khàn khàn: “Những người leo lên lôi đài đối chiến cũng vì tiến thêm một bước, có cái gì mà xin lỗi.”
“Tạ ơn.”
“Nói đến… Khục…” Triệu Mộc Trà đau đớn ho khan một chút: “Nếu như tôi bỏ học, tùy tiện tìm một công ty làm tay chân, kí hợp đồng hai năm, tiền giải phẫu… Chắc là cũng có thể nhẹ nhàng góp đủ.”
“...” Bát Hoang Diêu cúi đầu.
“Chỉ là tôi không cam tâm. Tôi muốn học đại học, tôi muốn có một tương lai sáng hơn, tôi cũng muốn trở thành người có quyền, có thế và có tiền… Nhưng cho dù là tôi có tư tâm, đây cũng không phải là lý do mà tôi thua cho cô. Cuối cùng , vẫn là cô mạnh hơn tôi. Bản chất của thi đại học chính là thi đấu, tôi không có chuyện gì để nói, cô cũng không cần nói xin lỗi tôi.”
“...”
“Cô đi đi. Nếu như cảm thấy có lỗi với tôi, liền đánh thắng Trần Vũ, cầm cái Trạng Nguyên. Thua dưới tay của Trạng Nguyên… Khụ khụ… Cũng không tính mất mặt.”
“... Hô.” Bát Hoang Diêu hít sâu một hơi, che lấy phần ngực đang bị đau, nói: “Tôi không có quá nhiều tiền, tiền sinh hoạt đều là một ít mà mẫu thân của tôi để lại trước khi qua đời. Nhưng sau khi kết thúc kỳ thi đại học lần này, tiền thưởng của tôi đủ để chữa bệnh cho chú.”
“... Cô có ý gì.”
“Đây không phải là đền bù. Tôi chỉ cho rằng là cậu xứng với tiền thưởng của bát cường.”
“Cho nên?”
“Chia hai mươi vạn tiền thưởng cho cậu, còn dư lại, giúp tôi quyên cho cô nhi viện đi.” Bát Hoang Diêu lộ ra nụ cười nhạt, quay người rời đi.
“...”
Sau một lúc lâu, Triệu Mộc Trà chật vật đưa tay vén rèm lên, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của người thiếu nữ, biến mất trong những tia nắng cực nóng…
“Nàng quá cố chấp.” Bác sĩ chủ nhiệm lắc đầu.
“...” Triệu Mộc Trà trầm mặc thật lâu, yếu ớt mở miệng: “Cho nên nàng thuần túy so với đại đa số người.”
“Cho ngươi tiền, ngươi liền nói tốt.” Trần Khải tử cười lạnh: “Quả nhiên không thuần túy bằng nàng.”
“Con mẹ nó ngươi ngậm miệng! Khụ khụ khụ…”
...
Cùng lúc đó, trên lôi đài.
Sau khi Trần Vũ và Mã Lệ lên đài.
Người dẫn chương trình lập tức hớt ha hớt hải chạy đến: “Hai vị bạn học này, thuận tiện tiếp nhận phỏng vấn một chút được không.”
Mã Lệ trầm mặc: “...”
Trần Vũ trầm mặc: “...”
Người MC thấy hai người đều không phản ứng, liền đưa microphone đến bên miệng Mã Lệ: “Xin hỏi…”
Mã Lệ: “Tránh xa tôi một chút.”
Người dẫn chương trình: “...”
Tẻ ngắt nửa ngày, người chủ trì vội vàng chuyển hướng đưa microphone đến trước mặt Trần Vũ: “Trần Vũ …”
Trần Vũ: “Đừng nói nhảm.”
Người chủ trì: “...”
Lúc này, giám khảo đeo kính đen đi lên trước: “Thí sinh không nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn, mời anh rời khỏi lôi đài.”
Bất đắc dĩ, người dẫn chương trình chỉ đành phải hớt ha hớt hải rời đi.
“Thời gian so tài là 20 phút, hiện giờ bắt đầu thi triển chúc phúc phòng hộ.”
“Chờ một chút.” Trần Vũ nhấc tay: “Tôi không cần chúc phúc được không?”