Chương 141: Nón xanh chi tranh (4) Chương 141: Nón xanh chi tranh (4)
“Không được.” Giám khảo lắc đầu: “Loại chúc phúc này, chủ yếu dùng để bảo hộ thân thể cơ năng của thí sinh, tăng cường năng lực kháng đòn của thí sinh, phòng ngừa bị choáng.”
“... Tôi luôn cảm thấy toàn bộ tổ thi đại học của các người đều đang nhằm vào tôi.”
“Võ pháp…” Không để ý tới Trần Vũ nói lung tung, giám khảo điều động khí kình, cho hai người đồng thời buff một cái.
[ nhận chúc phúc tăng thêm: Lâm thời sức chịu đựng:15%; lâm thời nhanh nhẹn:20%; lâm thời thể chất:13%; lâm thời lực phản ứng:14%; lâm thời thay cũ đổi mới:22%; lâm thời sinh mệnh lực:20%; lâm thời bị choáng tỉ lệ:24%; lâm thời xương cốt cứng rắn:27%; lâm thời khí huyết hạn mức cao nhất:39%... ]
Trần Vũ: “...”
[ nhận tổn thương tâm lý: Tinh thần +8 ]
Trần Vũ: “Liên kích, tuyệt.”
“Tạ ơn.” Giám khảo gật đầu: “Ta là chuyên ngành võ pháp, chúc phúc là cường hạng của tôi.”
“Ông có thể nói cho tôi biết số hiệu của ông được không? Để sau này tôi tìm thời gian viết cho các người một vài phong thư tố cáo.”
“Hả?”
“À, là thư cám ơn.”
“Thế thì không cần, tuyển thủ mạnh khỏe là mong muốn của tôi.” Giám khảo đẩy kính râm, giơ cao tay phải lên: “Đừng dong dài nữa, hiện tại, so tài chính thức bắt đầu!”
“Đương đương đương!”
Gõ vang tiếng chuông, giám khảo lui ra phía sau.
Trên chính giữa lôi đài chỉ còn lại hai người Trần Vũ và Mã Lệ.
“Tiểu Vũ! Cố lên a!”
Bên trên khán đài khu A, Trần Tư Văn ra sức hô to. Thậm chí nàng còn mua một cái tiểu đội tử, vung trái vung phải.
Nhưng tiếng hoan hô của nàng rất nhanh liền bị bao phủ bởi tiếng ồn ào náo động của người xem xung quanh…
Trần Vũ hoạt động gân cốt một chút, ngoắc ngoắc tay với Mã Lệ: “Đến, lên đi.”
“Bởi vì cái gọi là một ngày làm vợ chồng thì có ân trăm ngày, tôi từng làm con dâu của gia đình cậu, cũng từng ăn qua cơm của gia đình cậu. Cậu nhất định phải thủ hạ lưu tình.” Nói, Mã Lệ lấy từ trong ngực ra cái nón màu xanh kia, đeo lên trên đầu của mình.
Trần Vũ: “...”
“Ầm!”
Mã Lệ không còn chần chờ, lập tức bộc phát khí kình liền lắc mình xông lên trước, đấm một quyền trái về phía mặt mũi của Trần Vũ.
Trần Vũ nghiêng đầu né tránh, tiện tay tát một cú, liền đánh lệch thân hình của Mã Lệ.
Nhưng dù là Mã Lệ đã mất đi trọng tâm, ngược lại còn vận dụng nguồn sức mạnh này, nhảy lên, tách ra hai chân, quả quyết kẹp lấy phần eo Trần Vũ.
“Hả?”
Trần Vũ sững sờ, không đợi cậu có phản ứng gì, một đôi nắm đấm của Mã Lệ giống như vuốt mèo đánh tới.
“Võ kỹ —— nắm đấm nhỏ nện ngực ngươi!”
“Đông đông đông đông…”
“Đông đông đông!”
“Đông đông đông đông…”
[ bị thương tổn: Khí huyết + 16 ]
[ bị thương tổn: Khí huyết +18 ]
[ bị thương tổn: Khí huyết +14 ]
[ bị thương tổn: Khí huyết +15… ]
Trần Vũ: “...”
“Đông đông đông…”
Liên tục đánh ra 100 quyền, Mã Lệ lộn nhào rút lui, kéo dài khoảng cách với Trần Vũ.
Trần Vũ: “... Cô đang cạo gió sao?
“Cô đang cạo gió sao?”
Mary: “Đáng ghét! Tiếp một trăm quyền của tôi mà lông tóc không thương, cậu thật sự rất mạnh.”
“100 quyền vừa rồi của cô liền mèo đều đánh không chết? !”
“Không hổ là nam nhân đã từng là nam nhân của ta.” Mã Lệ xông lên lần nữa: “Đáng để ta nghiêm túc đối đãi!”
Trần Vũ: “...”
“Sưu!”
Hiệp này, cuối cùng Mã Lệ cũng phát huy toàn lực, nhất quyền nhất cước ma sát làm cho không khí hô hô rung động.
Trần Vũ giao thủ mấy hiệp liền phát hiện kỹ năng vật lộn của Mã Lệ rất kỳ quái.
Lực sát thương không đủ, am hiểu mượn lực, MAX tránh né, đồng thời đặc biệt quấn người.
Cũng chẳng phải là không thể đánh trúng, mà là sau khi đánh trúng cũng sẽ bị hóa kình, luôn có cảm giác giống như dính kẹo cao su trên người.
Càng khó chịu hơn chính là, thỉnh thoảng liền kẹp ở trên lưng hắn.
Trước eo, bên cạnh eo, sau lưng.
xoay vài vòng xung quanh hắn.
Làm cho hắn nhịn không được cúi xuống.
“Cái gì? !”
Mã Lệ đột nhiên từ trên lưng Trần Vũ nhảy xuống, kinh nghi bất định: “Ngươi vậy mà còn mang theo binh khí?”
Trần Vũ: “...”
“Không muốn móc ra, nếu không là vi phạm quy tắc.”
Trần Vũ: “... Được rồi. Tôi đã lưu tình rất lâu rồi, lại tiếp tục nữa liền là lưu tinh. Kết thúc đi.”
Dứt lời, hắn đạp mạnh chân trái, bộc phát mênh mông lực lượng, tàn ảnh hiện ra liên tiếp vọt tới gần Mã Lệ, tay phải trực tiếp đấm một cú!
“Ầm!”
Rắn rắn chắc chắc trúng bên mặt của Mã Lệ , làm cho nàng bay ngược ra ngoài.
Cả cái mũ đều đánh rớt.
“Vẫn không được à.”
Dưới đài, hiệu trưởng Nhất Trung lắc đầu: “Thực lực chênh lệch quá lớn, không có bất kỳ năng lực nào có thể đối kháng.”
“Bịch.”
Mã Lệ ngã xuống đất, nghe được tiếng gió đánh tới trên đỉnh đầu, liền vội vàng lăn lộn né tránh.
“Đông!”
Trần Vũ hung mãnh đạp một cước, vừa vặn rơi vào vị trí của Mã Lệ vừa ngã.
Đá vụn bay tứ tung.
“Ùng ục.”
Mã Lệ nuốt nước miếng một cái, lập tức vặn vẹo phần eo, giống như một quả cầu lăn ra xa mười mấy mét: “Võ kỹ —— Hắc ám chi hồn vô địch lăn lộn.”
Trần Vũ: “... Ngươi mẹ nó đừng có đặt tên tầm bậy được không!”