Chương 142: Nón xanh chi tranh (5) Chương 142: Nón xanh chi tranh (5)
“Hừ.”
Đúng lúc này, đột nhiên khóe miệng Mã Lệ nổi lên một nụ cười như đã đạt thành âm mưu, kéo tay phải về sau một cái thật mạnh!
“Hô hô hô —— ”
Theo cơn gió gào thét thê lương, một cỗ lãnh ý lập tức toát ra từ sau lưng Trần Vũ.
Trong khoảng điện quang hỏa thạch, hắn chỉ tới cúi đầu…
“Bạch!”
Một ánh sáng xanh lập tức bay sát qua da đầu hắn.
Cắt đứt mấy chục cọng tóc.
“Ba!”
Mã Lệ tiếp được nón xanh bay trở về, đội ở trên đầu, tiếc nuối: “Quá đáng tiếc, kém chút liền tuyệt sát. Phản ứng của cậu rốt cuộc nhanh cỡ nào…”
“... Chiêu thức vừa rồi của cô là gì vậy…” Nhìn qua nón xanh trên đầu đối phương, Trần Vũ vẫn chưa hoàn hồn.
Một kích vừa rồi quá độc ác.
Đổi thành bất luận một vị thí sinh nào, một khi bị trúng chiều, nói không chừng đều bị gọt bay đỉnh đầu.
“Chiêu này sao?” Mã Lệ vỗ vỗ nón xanh: “Chiêu này gọi võ kỹ —— Ngưu Đầu Nhân tặng quà.”
Trần Vũ: “...”
Hiện trường người xem: “...”
Trầm mặc một lát, Trần Vũ nhìn về phía giám khảo dưới đài: “Lão sư, tôi báo cáo nàng mang vũ khí.”
“Không tính.” Giám khảo lắc đầu: “Ban giám khảo sớm đã kiểm tra, mũ của Mã Lệ thuộc về phục sức, không thuộc về phạm trù vũ khí.”
Trần Vũ: “Ông đang ngồi chém gió với tôi đấy sao?”
“Đương nhiên không tính là vũ khí.” Mã Lệ lấy xuống nón xanh, gãy gãy ngay trước mặt mọi người: “Nó rất mềm mại, cùng phổ thông vải vóc không có gì khác biệt. Nhưng chỉ cần quán thâu khí kình, liền sẽ trở nên cứng rắn. Vô cùng vô cùng cứng rắn. Loại chất liệu này chỉ ở trong một dị cảnh nào đó sản xuất, rất trân quý, luận hào khắc mà bán. Được xưng là bọt biển thiên nhiên, bình thường là dùng để làm giải phẫu cải tạo nam khoa.
Trần Vũ: “...”
“Đương nhiên, cũng có nữ phú hào lấy để làm một loại đạo cụ nào đó.” Mã Lệ lung lay nón xanh: “Tôi liền không như vậy, tôi lấy nó làm mũ bảo hiểm, chắn gió che mưa, cản mưa đá, cản lôi điện, cản vật rơi từ không trung, cản va chạm thiên thạch.”
Trần Vũ: “...”
Mã Lệ: “Còn có thể dùng làm vũ khí. Nhưng ở trên lôi đài, nó còn thuộc về một loại phục sức. Kỳ thật tôi còn có thể để nó xoay chuyển giống như cưa điện, liền chiêu thức kia cũng đã đặt tên luôn rồi, gọi là võ kỹ ——NTR Krillin nén giận Nguyên Khí Trảm.”
Trần Vũ: “...”
“Đã đánh lén không thành công…” Mary cầm lên nón xanh, bỗng nhiên ném về phía Trần Vũ: “Vậy liền để cậu kiến thức một chút thực lực chân chính của tôi!”
“Sưu!”
Nón xanh xoay tròn đánh tới, càng xoay càng nhanh!
Vậy mà thật sự có mấy phần khí thế của Nguyên Khí Trảm.
“Cô gái này quá nguy hiểm.” Trong lòng Trần Vũ phát ra cảnh báo, quả quyết cất bước phóng tới Mã Lệ như một bóng ma lấp lóe.
Krillin Nguyên Khí Trảm, tốt xấu vẫn là vật phẩm xài một lần, bay ra ngoài liền không có.
Nhưng cái nón xanh này của Mã Lệ còn có thể đuổi theo chạy khắp lôi đài, này sao chơi?
Vạn nhất sơ sẩy một cái, cũng không phải không có khả năng chia thi thể làm hai…
“Ngô.”
Mã Lệ tự nhiên cũng biết được dự định của Trần Vũ, lập tức triệt thoái phía sau, tựa hồ là nghĩ kéo dài khoảng cách với Trần Vũ.
Nhưng bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, rất nhanh liền bị Trần Vũ áp sát đến gần ba mét.
“Kết thúc.” Trần Vũ dựng thẳng tay thành đao, cấp tốc bổ về phía Mã Lệ. Chuẩn bị một kích giải quyết chiến đấu.
“Hồi!”
Mã Lệ nghiến chặt hàm răng, bỏ qua né tránh và phòng thủ, chỉ lo lôi kéo cánh tay.
Nón xanh bay ra lập tức chuyển một vòng cung bay về, đồng thời còn duy trì trạng thái xoay tròn ở tốc độ cao. Mà vị trí nhắm đến, chính là nửa người trên của hai người bọn họ.
“Đồng quy vu tận?”
Trần Vũ nhắm hai mắt lại, liên tưởng đến trận giao đấu trước của Bát Hoang Diêu và Triệu Mộc Trà, quyết định nhận sợ, bứt ra chuẩn bị né tránh.
Những thí sinh này giống như cũng dính một chút điểm NT, hắn Trần Vũ không muốn liều mạng với những người này…
Nhưng hắn không muốn chơi với Mã Lệ, Mã Lệ lại nghĩ chơi với hắn.
Khi thấy Trần Vũ lách mình, Mã Lệ lại lấn người mà lên, bắt lấy cánh tay Trần Vũ, một bên điều chỉnh phương hướng của nón xanh, một bên dùng hai chân kẹp chặt Trần Vũ, hạn chế hành động của hắn.
“Cô. . . Cô làm gì vậy? !” Trần Vũ kinh hãi.
Mã Lệ quay vài vòng quanh người Trần Vũ, vận dụng nhu thuật khóa lại hai chân của cậu ta, hưng phấn hô to: “Đến nha! Tuẫn tình nha!”
“Mẹ nó! Bệnh tâm thần sao!”
Trần Vũ chửi bật một câu, cuối cùng nhịn không được bộc phát khí kình.
“Ầm!”
Khí kình cấp 0.7, ở trong toàn bộ vòng thi đấu chính thức của kỳ thi đại học là thuộc về hạng chót.
Nhưng công thêm thể chất vượt qua người thường của hắn, ngay lập tức sẽ thể hiện ra sức mạnh tuyệt đối.
“Ba!”
Chỉ thấy tay phải Trần Vũ như điện bắt lấy đùi phải của Mã Lệ, tách ra một cái!
“Răng rắc!”
Bắp đùi, đầu gối của Mã Lệ lập tức uốn cong trật khớp.