Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 143: Nón xanh chi tranh (6) Chương 143: Nón xanh chi tranh (6)

Chương 143: Nón xanh chi tranh (6) Chương 143: Nón xanh chi tranh (6)


Trần Vũ cũng tránh thoát dây treo cổ Mã Lệ, nháy mắt chạy xa năm mét.
“Sưu —— ”
Tiếp đó, nón xanh gào thét mà tới.
Mã Lệ cố nén đầu gối đang đau nhức kịch liệt, đến một cái thiết bản kiều.
“Bá —— ”
Nón xanh xoay tròn xượt qua bên mặt nàng, cắt đứt một bó lớn tóc.
Đồng thời, những sợi tóc này theo luồng khí xoáy của nón xanh, bay khắp nơi đều là.
“Đang!”
Nón xanh không còn bị điều khiển, lập tức đâm vào gạch đá trên lôi đài.
Nơi nón xanh đi qua lưu lại một vết cắt sâu, những tia lửa mang theo thiểm điện, nó cắm vào dưới lôi đài sâu hơn một mét…
Trần Vũ: “... (;? ? ? ;)
Trần Vũ nhìn vết cắt sâu đậm kia mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cái này nếu là trúng vào người, Iron Man cũng có thể bị cắt cho ruột tủy chảy ngang đi…
Nguyên Khí Trảm…
Khủng bố như vậy.
“Con bánh bèo này…”
“Hắc hắc.” Mã Lệ nhếch miệng cười một tiếng, lảo đảo đứng người lên, một chân bị què, điều động khí kình, lôi kéo hai tay.
Như là muốn lấy ra chiếc nón xanh kia.
“Không được!” Trần Vũ lập tức hoảng, tự nhiên không có khả năng lại đi liều mạng với đối phương, quả quyết phóng tới Mã Lệ với tốc độ cao nhất.
“Ngô ngô.” Trên trán Mã Lệ đầy mồ hôi, một bên lui lại, một bên ra sức khí kéo nón xanh.
“Không kịp, gặp lại.” Trần Vũ nâng lên chân trái.
Mary: “... Anh anh anh.”
“Không đúng!”
Khi đế giày của Trần Vũ còn cách Mã Lệ không đủ hai mét, thị lực vượt qua người bình thường của hắn bắt được một sợi hàn quang.
“Chi chi chi!”
Cơ hồ là theo bản năng, hắn lập tức hạ thấp trọng tâm, đình chỉ công kích. Đế giày ma sát với lôi đài sinh ra một vết cháy màu đen đặc…
“Ùng ục.”
Cổ họng Trần Vũ run run.
Chỉ thấy một sợi dây nhỏ trong suốt liền nằm ngang ở bả vai bên trái của hắn…
Cắt xuyên trang phục tranh tài.
Cái này nếu là tiến lên… Khẳng định sẽ phải bỏ thi đấu, giải phẫu tại chỗ…
“Cậu là thần tiên sao?” Mã Lệ cầm lên nón xanh, sắc mặt khó coi: “Vậy mà cũng có thể né tránh được? Trời sinh thể chất tốt cũng liền thôi, còn trời sinh Sharingan nữa sao?”
Im lặng nửa ngày, Trần Vũ lui lại nửa bước, lấy tay lau vết máu ở bả vai, con ngươi có chút co lại: “Thì ra… Ngay từ đầu thì cô đã tính kế tôi.”
“Trước là dùng một thế công cơ bản, để cho tôi đánh giá thấp thực lực của cô, sau đó dùng mũ đánh lén, cũng giảng giải đặc tính của chiếc mũ xoay tròn này, đem lực chú ý của tôi toàn bộ tập trung trên chiếc mũ của cô.”
“Tiếp theo, tất cả hành động của cô đều xoay xung quanh cái mũ này, để tiềm thức của ta cho rằng, mũ chính là thủ đoạn công kích duy nhất của cô.”
“Lại sau đó, cô sắp đặt ra cục này, nhìn như muốn đồng quy vu tận với tôi, kì thực là biết rõ một khi mà tôi bộc phát khí kình thì nhất định có thể đào thoát. Mà cô thì ra vẻ hành động bất tiện, bị mũ chặt đứt tóc của mình.”
“Làm sợi tóc bay khắp nơi, tôi tự nhiên sẽ xem nhẹ sợi dây cùng phẩm chất với tóc này…”
Tiếng nói dừng lại, Trần Vũ đưa tay sờ sờ sợi dây kia: “Đây cũng là luyện chế từ vật liệu ‘Bọt biển’ sao? Ngay từ đầu so tài, cô liền mượn công kích lòe loẹt, đặt những đồ vật này ở trên mặt đất, cố định lại vị trí. Chỉ chờ cho tất cả bố cục hoàn tất, quán thâu kình khí liền trở nên cứng ngắc…”
“Cô…” Trần Vũ ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mã Lệ: “Cô mới là thần tiên đi.”
Mã Lệ buông tay, thở dài: “Vậy cũng sánh bằng một người bật hack như cậu.”
Thần sắc Trần Vũ nghiêm túc, cầm lên sợi dây, nhìn về phía giám khảo: “Loại vật liệu nguy hiểm này, đừng nói là vũ khí, xem như ám khí cũng còn được. Giết người vô hình.”
Giám khảo đẩy kính râm, gật đầu, nghiêm túc nói: “Bạn học Mã Lệ, xin hỏi sợi dây này của cô là ở đâu ra. Trước tranh tài cần báo cáo vật phẩm mà cá nhân sở hữu, bao gồm nón, khăn quàng cổ, giày đệm, băng vải cầm máu, thậm chí quần lót hoặc băng vệ sinh vân vân. Trên tư liệu của cô chỉ báo cáo chuẩn bị mũ, nhưng không có nói đến sợi dây cùng chất liệu này. Đây là đã vi phạm quy tắc.”
“Phạm quy? Phạm cái gì quy?” Khóe miệng Mã Lệ giương lên một chút, giơ lên nón xanh trong tay: “Sợi dây đó vật liệu trong cái mũ này của tôi. Tôi chỉ là kéo ra mà thôi.”
Trần Vũ: “...”
Giám khảo: “...”
Hiện trường người xem: “...”
“Ban giám khảo các người đã cho phép thông qua mũ, như vậy sợi dậy này cũng là một bộ phận của mũ.” Biểu lộ của Mã Lệ dần dần nghiêm túc, vậy mà lộ ra một chút khí thế của thượng vị giả: “Chương số ba, điều luật số 672 của quy tắc thi đại học thông dụng, chưa từng có quy định tình huống của tôi là thuộc về vi phạm quy tắc.”
“Thế nhưng là… Nó quá nguy hiểm.”
“Răng của mà đem đi mài nhọn hoắt thì nó cũng nguy hiểm.
Ai bảo tổ thi đại học các người thông qua? Pháp không cấm thì có dùng.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất