Chương 144: Trận chung kết của kỳ thi đại học (1) Chương 144: Trận chung kết của kỳ thi đại học (1)
Mã Lệ ngửa đầu: “Khi tôi báo cáo chuẩn bị mũ, còn cố ý ghi chú chất liệu may vá. Thông qua sau đó lại nói là vi phạm quy tắc, như vậy thì sau khi thi đại học, tôi sẽ lấy lý do là vì sự sơ sẩy của các người mà dẫn đến hủy bỏ tư cách dự thi của cá nhân tôi, khởi tố tổ thi đại học của thành phố Thanh Thành. Đoàn luật sư của tôi cũng rất nguyện ý bắt đầu công tác mới.”
“...” Trần Vũ đều nhìn choáng váng.
“... Chờ một chút.”
Giám khảo kính râm đưa tay kết thúc tranh tài, sao đó chạy đến ghế giám khảo, cùng mười mấy vị giám khảo xì xào bàn tán mấy phút rồi trở về lôi đài: “Tranh tài ghi hình sẽ gửi đi cho tổng tổ thi đại học kinh thành. Từ sang năm bắt đầu, loại này vật liệu này hẳn là sẽ thuộc về vật phẩm cấm của trường thi.”
“Cho nên thi đại học lần này còn có thể dùng đúng không?” Mã Lệ hỏi.
“Đúng thế.” Giám khảo kính râm gật đầu: “Tiếp tục tiến hành tranh tài.”
“A (-)V” Mã Lệ làm một tư thế chữ V với Trần Vũ.
Trần Vũ: “...”
Trần Vũ thận trọng nhét dây nhỏ vào trong khe gạch đá, ánh mắt phức tạp: “Có tiền, thật sự có thể muốn làm gì thì làm à.”
“Tài nguyên, tự nhiên cũng thuộc về một bộ phận thực lực.” Mã Lệ đội lên nón xanh một lần nữa: “Thi đại học là thi đấu. Thi đấu là công bằng, nhưng thi đấu cũng là rất không công bằng. Bát Hoang Diêu có thể tùy ý sử dụng thiên phú gia tộc, tôi chỉ là người bình thường, vì cái gì không thể lợi dụng tài nguyên gia tộc. Huống chi…”
Nàng dò xét Trần Vũ vài lần: “Cậu mới chính là người không công bằng nhất của kỳ thi đại học này đi?”
Trần Vũ đè thấp trọng tâm thân thể, cẩn thận bước từng bước một đến chỗ Mã Lệ.
Nữ sinh này, nhìn xem bề ngoài lẫm liệt, nhưng Trần Vũ đã rõ ràng, đối phương kì thực là một cái chân chính cao đẳng cấp lão âm binh.
Một khi có sơ sẩy, sẽ rất dễ dàng toang…
“Xem ra cậu sẽ không tiếp tục cho tôi cơ hội.” Mã Lệ thở dài, đỡ lấy đầu gối vặn vẹo, thừa dịp Trần Vũ thả chậm bước chân, điều động một tia khí kình cuối cùng, tụ lực trọn vẹn mười giây đồng hồ, mới vung nón xanh ra: “Tiếp một kích cuối cùng của tôi đi!”
“Sưu!”
Nón xanh hư không tiêu thất.
Đó là tốc độ nhanh đến cực hạn, mắt người bình thường đã không cách nào thấy được.
Với thị giác của Trần Vũ vẫn là né rất nhẹ nhàng.
“Tôi xong rồi.”
Mã Lệ trầm mặc một lát, dứt khoát đặt mông ngồi liệt trên lôi đài: “Cậu thắng rồi.”
Trần Vũ cũng không buông lỏng cảnh giác, bước từ từ, chậm chạp tới gần đối phương.
Lúc này, coi như là nữ nhân này xì hơi một cái, hắn cũng sẽ hoài nghi là có âm mưu hay không…
Quả nhiên.
Nửa giây sau, cái nón xanh kia lại bay tới từ sau lưng của hắn.
“Bạch!”
Cúi đầu, tránh thoát bóng xanh, Trần Vũ cười lạnh: “Cha tôi đã từng nhiều lần dạy bảo tôi rằng đừng có trượt chân hai lần trên một tảng đá.”
“Ồ.” Mary vỗ tay, một mặt thỏa mãn: “Ba ba của cậu thật tuyệt.”
Trần Vũ: “...”
“Đáng tiếc.” Mã Lệ chậm rãi đứng lên: “Cậu còn là bị trượt chân.”
Nghe vậy, Trần Vũ sững sờ.
Lập tức cảm giác trên đầu bị vật gì đó bao phủ.
Giương mắt nhìn xem, lại là cái nón xanh không còn vành nón…
“Kết thúc.”
“Võ pháp —— định!”
Một ánh sáng màu trắng bao phủ toàn thân Trần Vũ.
[ nhận nguyền rủa: Hành động +100% ]
Trần Vũ: “? ? ?”
“Không nghĩ tới sao.” Mã Lệ tiếp được vành nón, vẩy vẩy với Trần Vũ: “Cái mũ của tôi được chia làm hai tầng trên và dưới, mũ đóng và vành nón. Tác dụng chủ yếu của nó thật ra là làm môi giới võ pháp của tôi.”
Trần Vũ: “...”
“Cảm giác không nhúc nhích được như thế nào? Tên đứng đầu? Chúc mừng đi dạo một vòng kỳ thi đại học.”
Trần Vũ: “...”
“Ha ha ha, nhân sinh thay đổi thật sự là rất nhanh, quá kích thích. Tôi thật sự là rất rất rất vui mừng nha!”
Trần Vũ: “...”
“Thuận lợi ngoài dự đoán.”
Khán đài khu A hàng thứ nhất, chị của Mã Lệ lấy mắt kiếng xuống xoa xoa: “Không hổ là em gái nhỏ của ta.”
“Em gái nhỏ?” Một ông lão ở xa hỏi thăm: “Chỗ nào có em gái nhỏ?”
“...”
...
“Ba ba ba…”
Khu vực phòng tuyển sinh đại học.
Không ít người phụ trách của các trường học cũng nhịn không được vỗ tay.
“Không sai.” đại biểu Thanh Hoa cầm lấy quyển vở nhỏ, trên tên của Mã Lệ đánh dấu A.
“Trình độ ứng biến rất tốt khi gặp người mạnh hơn.” Đại học Bắc Kinh đại biểu cho khen ngợi.
“Năng lực quy hoạch bố cục trên chiến trường này, đúng là nhân tài mà đầu bếp Tân Đông Phương của chúng tôi đang cần.” Một vị trung niên mặt thật thà cũng ở trên một cuốn sổ nhỏ đánh dấu A.
Đám người nhao nhao nhìn về phía người này, mặt mũi đều tràn đầy dấu chấm hỏi.
...
“Trần Vũ, cậu chỉ phân tích đến tầng thứ ba mà thôi.”
Có lẽ thắng lợi là chuyện ván đã đóng thuyền, Mã Lệ nhịn không được lộ ra dương dương tự đắc của tiểu nữ sinh: “Nếu như không phải là một trận tính kế liên hoàn, để cậu cẩn thận đề phòng tôi, thả chậm bước chân, lấy tốc độ của cậu, tôi làm sao có thể để mũ bay tới trên đầu cậu được?”