Chương 145: Trận chung kết của kỳ thi đại học (2) Chương 145: Trận chung kết của kỳ thi đại học (2)
Trần Vũ: “...”
“Ném? Không thể nào. Bất luận là tiếng gió xào xạt nào cũng đều không thoát khỏi cái lỗ tai bén nhạy của cậu. Trực tiếp chụp lên trên đầu cậu? Chiến lực chênh lệch lớn như vậy, càng không có khả năng. Coi như chụp lên trong chớp mắt thì cũng không còn thời gian để tôi thi triển võ pháp.”
Trần Vũ: “...”
Kéo lấy chân què, Mã Lệ di chuyển đến trước mặt Trần Vũ, đưa tay chỉnh cái mũ dùm hắn: “Lệch một chút.”
Trần Vũ: “...”
“Có thể thu dọn đồ đạc về nhà, hiện tại Mã Mã sẽ đưa cậu đi.” Nói, Mã Lệ liền cầm lên Trần Vũ với một cánh tay, đi đến bên bờ lôi đài.
“Xong…” Trên khán đài, Trần Tư Văn che miệng, đại não đứng máy.
Hiện trường sáu vạn khán giả, cũng nhao nhao lộ ra biểu lộ tiếc nuối.
Nguyên bản thực lực Trần Vũ chiếm ưu thế, vậy mà liền thất bại như vậy…
“Cậu nên còn có thể nói chuyện à? Chỉ là bị khống chế hành động, miệng không có việc gì mà.” Mã Lệ vỗ vỗ đầu Trần Vũ: “Chúng ta tâm sự một chút, thời khắc vui vẻ như vậy mà.”
“Có thể hoàn toàn cố định một người, loại võ pháp này cũng quá bất hợp lí đi?”
“Bởi vì môi giới!” Mary nghiêng đầu: “Môi giới bao phủ trên đầu cậu, thì tương đương với quán thâu khí kình lên da đầu. Mặc dù bên trong mũ cũng chứa không nhiều khí kình, nhưng mà chỉ cần quấy nhiễu một chút bán cầu vận động khu thần kinh truyền dẫn tín hiệu của đại não, còn lại liền dễ dàng rất nhiều.”
“Vậy tại sao cái mũ lại là màu xanh lá?”
Mã Lệ không cần nghĩ ngợi: “Tôi đã thử qua rất nhiều loại màu sắc, chỉ có lục sắc mới có thể làm cho đối thủ khó chịu nhất. Tôi cũng không biết vì cái gì, tôi còn nhỏ.”
Trần Vũ: “...”
“Được rồi, kết thúc chủ đề.” Đi đến bên lôi đài, Mã Lệ xách Trần Vũ ra ngoài lôi đài, chuẩn bị buông tay: “Xem ra quán quân của bảng số lẻ là của tôi. Vương Bảo Cường cái tên ngốc kia liền có thể dễ dàng giải quyết.”
Dưới đài, nguyên bản còn đang vui vẻ Vương Bảo Cường nụ cười trong nháy mắt biến mất: “...”
“Chỉ còn Bát Hoang Diêu là không dễ đối phó. Không nghĩ tới bạn học mắc bệnh tự kỷ trong lớp, vẫn còn có loại át chủ bài đó.”
Trần Vũ nhìn chằm chằm vào Mã Lệ: “Tôi cảm thấy… Cô phi thường thích hợp làm đội hữu của tôi. Đến Bắc Đại đi, tôi mang cô thượng thiên.”
“Đến Thanh Hoa đi, chúng ta có thể giao lưu một chút.” Mã Lệ mỉm cười, buông tay: “Gặp lại.”
Nhưng mà…
“Đánh lén!”
Một giây sau, dị biến đột nhiên xảy ra!
Chỉ thấy Trần Vũ bỗng nhiên lăng không quét chân một cái!
“Ầm!”
Mã Lệ không kịp phản ứng lập tức té ngã.
Sau đó bị Trần Vũ kéo đến, đặt ở dưới thân.
“Bịch.”
Mã Lệ lập tức ngã ở bãi cỏ ngoài lôi đài.
Trần Vũ thì giẫm trên người nàng, nhảy một cái…
... Nhảy trở về lôi đài.
Hiện trường,
Yên tĩnh im ắng.
Tất cả mọi người đều bị kinh động bởi màn đảo ngược này.
“Cô cho rằng, chỉ có cô là lão âm binh thôi sao.”
“Sao. . . Sao lại thế…” Mã Lệ kinh ngạc lấy lại tinh thần, nhìn qua Trần Vũ: “Làm sao mà ngươi còn có thể nhúc nhích?”
Trần Vũ lấy nón xanh xuống, cất bước: “Có gì mà phải ngạc nhiên, tôi không chỉ có thể nhúc nhích, mà còn có thể đi, ai, tôi còn có thể chạy chậm, còn có thể điểm bước! Điểm bước! Ai! Ta còn có thể ai cú sốc ai cú sốc ai cú sốc…”( khúc này ta thua , bác nào rành về mấy thuật ngữ trên thì cho xin ý kiến )
Mary: “...”
“Có thể là võ pháp mất hiệu lực. Thời gian điều khiển khí kình trong môi giới, xác thực là hề dễ dàng.” Giám khảo kính râm đi lên trước: “Tuyển thủ Mã Lệ đã rơi xuống đài, trận tỷ thí này, Trần Vũ chiến thắng. Tấn cấp vòng tiếp theo.”
“Không nhúc nhích được là cảm giác như thế nào? Chúc mừng di dạo một kỳ thi đại học.”
Mã Lệ: “...”
“Ha ha ha, nhân sinh thay đổi thật sự là rất nhanh, quá kích thích. Tôi thật sự là rất rất rất vui nha!”
Mã Lệ: “...”
...
Sau khi kết thúc cuộc chiến của Trần Vũ và Mã Lệ, thi đấu chính thức vòng thứ nhất cũng sắp đến hồi kết thúc.
Hai bảng lẻ, chẵn, tất cả 32 người, đào thải một nửa, chỉ còn 16 người tấn cấp vòng thứ hai.
Nghỉ ngơi nửa giờ liền bắt đầu vòng thứ hai.
Vương Bảo Cường vẫn là nhẹ nhõm đánh bại đối thủ.
Bát Hoang Diêu ở bảng số chẵn cũng tiếp tục thể hiện ra thực lực viễn siêu võ giả cấp 1, một liên kích đánh vỡ phòng ngự của đối thủ, tấn cấp đến vòng ba.
Tiếp đó, liền đến lượt Trần Vũ ra sân.
Đối thủ là lão đại Nhị Trung, Lương Phàm.
“Ngươi có lý do tất thắng sao?” Đi đến lôi đài, Trần Vũ thật lòng hỏi.
“Lý do tất thắng?” Lương Phàm sửng sốt một lát, gật đầu: “Có. Một mình tôi đã chiếm dụng quá nhiều tài nguyên của Nhị Trung. Nhất định phải lấy được thứ tự tốt, nếu không thì không còn mặt mũi nào mà gặp lại ở thầy trò trường cũ.”
“Ồ.” Gật gật đầu, Trần Vũ bày ra tiến công tư thái: “Vậy bắt đầu đi.”
“Đương đương đương!”
Tiếng chuông vang lên, tiến hành tranh tài.