Chương 146: Trận chung kết của kỳ thi đại học (3) Chương 146: Trận chung kết của kỳ thi đại học (3)
Có lẽ trước đó Mã Lệ lưu lại cho hắn ấn tượng quá sâu, đối mặt với Lương Phàm thực lực thua xa mình, toàn bộ hành trình Trần Vũ thi đấu vững như lão cẩu.
Không có một chút liều lĩnh nào.
Tự nhiên cũng không cho Lương Phàm bất cứ cơ hội nào.
Một quyền, một lên gối, thống khoái KO đối thủ, kết thúc chiến đấu.
Mặc dù Trần Vũ cùng Nhị Trung có cừu oán, nhưng Lương Phàm cũng không có chọc tới hắn, hai người không oán không cừu, Trần Vũ sẽ không thấp kém đến mức giận cá chém thớt, đánh đối phương trọng thương vân vân.
Chỉ là đối đãi đồng dạng với nữ lớp trưởng, Trần Vũ cũng ném Lương Phàm xuống lôi đài, nhìn chằm chằm hiệu trưởng Nhị Trung nói câu kia: “Nhặt lên.”
Hiệu trưởng nhị trung tức đến cắn nát răng thép, mặt mày dữ tợn. Muốn nhặt cũng không thể nhặt, không nhặt thì lại không có cách nào rời đi…
...
Lại nghỉ ngơi nửa giờ.
Thi đấu chính thức vòng thứ ba bắt đầu.
Số tuyển thủ giảm mạnh, nên vòng thứ ba kết thúc cực nhanh.
Cuối cùng, danh sách tứ cường đã ra lò.
Bảng số lẻ: Vương Bảo Cường (nhất trung) giao đấu Trần Vũ (Thất Trung).
Bảng số chẵn: Bát Hoang Diêu (nhất trung) giao đấu *(nhất trung).
Sau đó đến giờ nghỉ trưa, khán giả rời sân theo thứ tự.
Bốn tuyển thủ tấn cấp cũng ở dưới sự bảo vệ của binh sĩ và cảnh sát trở về trong phòng đại sảnh, bắt đầu hai giờ nghỉ ngơi, ẩm thực, hoặc trị liệu.
“Còn có hai trận, chúng ta liền thắng lợi.”
Cơm nước xong xuôi, hiệu trưởng Thất Trung mang theo Trần Vũ về ký túc xá, cảm xúc hưng phấn nói: “Chỉ cần cậu có thể cầm được Trạng Nguyên, tôi tuyệt đối sẽ cho xin cho cậu một bút tiền thưởng phong phú.”
“Tạ ơn.” Trần Vũ hiểu ý: “Sau khi tôi lên đài cầm thưởng, cũng sẽ thật tốt mà cảm ơn hiệu trưởng ngài đã bồi dưỡng tôi.”
“Vậy thì vô luận như thế nào, tôi cũng muốn xin nhiều mấy vạn khối.” Hiệu trưởng kích động xoa tay.
“Vậy thì vô luận như thế nào, tôi cũng muốn nhiều cảm ơn thêm mấy câu.” Trần Vũ kích động xoa tay.
“Vậy thì vô luận như thế nào, tôi cũng muốn lại xin nhiều mấy vạn.”
“Vậy thì vô luận như thế nào, tôi cũng muốn lại…”
“Vậy thì vô luận như thế nào…”
“Vậy thì…”
Hai người một bên nói một bên đi tới ký túc xá, hiệu trưởng cáo từ rời đi: “Nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều cố lên!”
“Minh bạch.”
Trần Vũ một mình đi vào phòng, nằm ở trên giường thành hình chữ thái.
Đầy trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
“Trạng Nguyên à…”
“Thùng thùng.”
Cũng không chờ hắn nằm xuống bao lâu, cửa phòng liền bị gõ.
“Ai?”
Trần Vũ nghi ngờ đi ra phòng ngủ, mở cửa phòng, biểu lộ lập tức như là gặp quỷ.
“Là ngươi? !”
...
“Là ông?” Trần Vũ đứng hình.
“Cậu biết tôi.” Người đàn ông trung niên đứng đằng sau cánh cửa trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên.” Lấy lại tinh thần, Trần Vũ lui lại nửa bước, dò xét một chút người đến: “Cục trưởng cục công an của thành phố Thanh Thành, cha của Bát Hoang Diêu. Nếu tôi không có đoán sai. . . Ông cũng mang họ Bát Hoang phải không?”
“. . . Tôi tên Bát Hoang Chấn.” Ông ta đi vào rồi tiện tay đóng cửa lại: “Chính là phụ thân của Bát Hoang Diêu. Đến tìm cậu là có chút việc cùng với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Có thể ngồi xuống rồi nói sao?”
“Tôi thì không quan trọng.” Nói, Trần Vũ mở ra cánh cửa phòng vệ sinh, chỉ vào chỗ ngồi: “Ngồi đi.”
“. . . Chuyện này không buồn cười.”
“Có việc gì thì cứ nói thẳng đi, trong phòng của tôi chỉ có nhà vệ sinh là còn trống.”
“. . .” Người đàn ông trầm mặc nửa ngày, gật đầu, nói một câu không chỉ để cho người ta kinh ngạc mà còn cảm thấy kinh hãi: “Tôi muốn cậu, phế bỏ Bát Hoang Diêu.”
Trần Vũ: “? ? ?”
Trong đôi mắt của người đàn ông này lóe lên một tia lạnh lùng: “Đánh nát khí hải của nàng. Sau đó, cậu sẽ có được một chút lợi ích.”
“Ông. . . Thật sự là cha của cô ta?”
“Có vấn đề sao?”
“. . . Có đôi lời tôi muốn nhắn nhủ với ông.” Trần Vũ đặt tay lên bả vai ông ta: “Theo sự phát triển của thời đại, xã hội ngày càng tiến bộ, càng ngày càng nhiều lão Vương sát vách đi đến bên cạnh chúng ta. Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Hiện tại xin mời nghe biên tập viên phân tích. . .”
“Ba.” Trung niên nhân lạnh lùng đánh bay tay Trần Vũ: “Nói tiếng người.”
“Coi như nàng không phải là con của ông, nhưng nàng cũng là vô tội.”
“Nàng là con của tôi, nếu không nàng cũng sẽ không học trộm được bí thuật của gia tộc Bát Hoang.”
“Ồ. . .” Trần Vũ giật mình gật đầu: “Cho nên chân chính tạp chủng, là ông sao.”
“. . . Miệng cậu khi nói chuyện thì ráng sạch sẽ một chút.”
“Tôi không quan tâm đến cái việc chó gì của nhà các người. Nhưng ông biết tôi hận nhất là ai sao?” Trần Vũ đột nhiên trở mặt, nắm chặt cà vạt của đối phương, trong mắt bắn ra sát cơ bốn phía: “Chính là những tên tạp chủng phế đi khí hải của người khác. Biết rõ điều này mang đến tổn thương lớn thế nào đối với một người sao?”
Trên mặt của người đàn ông vẫn không có biểu tình gì: “Đến cùng thì cậu có làm hay không.”