Chương 148: Trận chung kết của kỳ thi đại học (5)
“Thật không cần phải làm như vậy mà?”
Vương Bảo Cường cầu xin: “Coi như là thắng bằng cách này, trong lòng của cậu sẽ dễ chịu sao?”
“Thắng là tốt rồi.” Trần Vũ cảm thấy không hiểu: “Thì ra ngươi cảm thấy thua mới gọi là dễ chịu sao? Vậy thì tốt, lập tức ngươi liền sẽ rất dễ chịu.”
Theo thế tiến công của Trần Vũ, Vương Bảo Cường thầm mắng một câu, đột nhiên nhảy lên.
Trần Vũ đương nhiên sẽ không thả cho đối phương chạy thoát, cũng nhảy lên, lại đấm một quyền đem đối phương đánh về góc lôi đài.
Lần này, không gian của Vương Bảo Cường chỉ còn có thể đặt chân mà thôi.
“Ai.” Cách đó không xa, hiệu trưởng Nhất Trung tháo xuống mắt kính: “Thời gian lưu cho Bảo Cường. . . Không nhiều lắm.”
Cuối cùng.
Vương Bảo Cường cũng là bị Trần Vũ bức xuống lôi đài, tuyên cáo lạc bại.
Nguyên bản, trong kế hoạch của Vương Bảo Cường, hẳn là nên như thế này, sau đó lại thế này, tiếp theo sẽ là như thế kia, và cuối cùng là như thế đó. . .
Dù cho là không chắc thắng, ít ra cũng có thể đánh năm ăn năm thua với Trần Vũ, quần nhau một hồi, cũng coi như không cô phụ thân phận văn khoa Trạng Nguyên của hắn.
Nhưng không nghĩ tới Trần Vũ lại vô sỉ như thế, ỷ vào tốc độ nhanh, lực lượng mạnh, chơi cái trò mơn trớn từ từ mà không chịu đút vào. . .
Dưới tiếng reo hò yếu ớt của khán giả, Trần Vũ đi xuống đài.
Vương Bảo Cường ngay lập tức chạy tới, giơ ngón tay cái lên: “Giỏi lắm con trai.”
“Ai.” Trần Vũ khiêm tốn khoát khoát tay: “Không giỏi bằng cậu.”
“Loại thủ đoạn này cũng có thể sử dụng, ngươi chính là kết tinh trí tuệ của nhân loại.”
“Cậu cũng không kém.” Trần Vũ càng khiêm nhường: “Cậu chính là kết sỏi trí tuệ của nhân loại.”
Vương Bảo Cường: “. . .”
Khi phát hiện mình không thể nào chiếm ưu thế về ngôn ngữ, Vương Bảo Cường liền lý trí rời đi.
“Chúc mừng!”
Hiệu trưởng Thất Trung chạy đến, thân thiết ôm Trần Vũ, một bên chào hỏi với những phóng viên xung quanh, một bên hưng phấn nói: “Đã cầm được quán quân của bảng lẻ.”
“Bước tiếp theo chính là Trạng Nguyên.”
“Đúng! Bước tiếp theo chính là Trạng Nguyên.”
Trở về khu chuẩn bị của Thất Trung, hiệu trưởng tự mình phục vụ Trần Vũ ngồi xuống, xoa bóp bờ vai cho hắn: “Trận này, chiến thuật mà cậu sử dụng rất tốt, quả thực không thua gì Ngọa Long và Phượng Sồ!”
Trần Vũ: “. . . Tôi cảm thấy hình như ông đang chửi tôi.”
Hiệu trưởng sững sờ: “Hả?”
“Được rồi, không nói cái này. Quán quân của bảng số chẵn hẳn là Bát Hoang Diêu. Đánh với nàng ông có đề nghị gì không?”
Hiệu trưởng: “Tôi kiến nghị cậu không nên coi thường nàng.”
Trần Vũ: “Tôi kiến nghị ông đừng nói nhảm.”
Hiệu trưởng: “Vậy tôi kiến nghị cậu tốc chiến tốc thắng, đừng cho đối phương có cơ hội sử dụng thiên phú của gia tộc.”
Nghe vậy, Trần Vũ gật đầu: “Tôi cũng tính như vậy. Ông có hiểu biết gì về gia tộc Bát Hoang không? Nói cho tôi những thủ đoạn đặc thù của gia tộc đó đi.”
“Chờ một lát.” Hiệu trưởng biểu lộ ngưng trọng, lấy ra smartphone, mở Baidu, điền vào ” Thiên phú của gia tộc Bát Hoang gồm những loại nào” văn tự.
Trần Vũ: “. . .”
“Tìm được, Bát Hoang gia. . .”
“Vậy ông cũng không cần nói.” Trần Vũ đoạt lấy điện thoại: “Tôi tự xem còn nhanh hơn.”
Kích vào bách khoa, kho sách, diễn đàn, Trần Vũ nhanh chóng di chuyển màn hình, không bao lâu, biết được lịch sử của nhà Bát Hoang, bộ phận tạo thành, thế lực khu vực, đãi ngộ quốc gia, cùng với tin tức của những thành viên trọng yếu.
Bát Hoang gia, tổ họ hình như là họ Lý.
Bởi vì gien PPARa của tộc nhân phát sinh đột biến, phối hợp khí kình kích thích tám huyệt đạo xung quanh đan điền, có thể đại lượng bài tiết adrenalin, kích thích thân thể phản ứng, tăng cường tổng lượng luồng khí xoáy.
Cho nên, sửa họ vì Bát Hoang.
Bát Hoang, tức là chỉ tám huyệt vị xung quanh đan điền.
Tộc nhân của gia tộc Bát Hoang muốn sử dụng loại thiên phú này, cần thỏa mãn mấy cái điều kiện.
Một, đột biến gien PPARa. (người gia tộc Bát Hoang đột biến gien này với xác suất rất cao. )
Hai, đại lượng bài tiết adrenalin, thân thể thích ứng với kích thích mãnh liệt. (cần thụ thương, cảm xúc kích động, hoặc sử dụng dược vật.)
Ba, có năng lực kích thích huyệt vị xung quanh đan điền. Đồng thời kích thích càng nhiều huyệt vị, tăng phúc khí kình càng lớn. (bình thường chỉ có thể kích thích bốn cái huyệt vị. Người nổi bật có thể kích thích sáu cái huyệt vị. Trong lịch sử của gia tộc Bát Hoang, chỉ có một số ít người có thiên phú mới có thể kích thích tám huyệt vị.)
Đại giới phải trả là sau khi tăng phúc một lượng lớn khí kình, thân thể cũng sẽ nhanh chóng bị hao mòn.
Bởi vì trên sàn thi đấu của kỳ thi đại học không cho phép sử dụng những vật phẩm có chứa adrenalin, muốn sử dụng thiên phú, Bát Hoang Diêu chỉ có thể lựa chọn thụ thương.
Bị thương càng nặng, thân thể cũng thích ứng với kích thích càng lớn, cũng sẽ bài tiết càng nhiều adrenalin.
Những “Nguyên vật liệu” này liền được Bát Hoang Diêu lấy ra “Thiêu đốt”,
Kích thích càng nhiều huyệt vị.