Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 149: Trận chung kết của kỳ thi đại học (6) Chương 149: Trận chung kết của kỳ thi đại học (6)

Chương 149: Trận chung kết của kỳ thi đại học (6) Chương 149: Trận chung kết của kỳ thi đại học (6)


Căn cứ trên mạng công khai tin tức, kết hợp trạng thái giao đấu của Bát Hoang Diêu và Triệu Mộc Trà, Trần Vũ suy đoán rằng đương thời Bát Hoang Diêu chỉ có thể kích thích bốn cái huyệt vị trở xuống.
Bởi vì khi kích thích 5 huyệt vị trở lên, bề ngoài liền sẽ phát sinh biến hóa không thể nghịch.
“Cái này. . . Thật sự là thần kỳ.”
Đóng điện thoại, nhét vào trong túi, Trần Vũ nhìn về phía Bát Hoang Diêu đang đi đến lôi đài, cảm thán hiệu trưởng Thất Trung dùng từ tinh chuẩn.
“Thảm.”
“Quả nhiên thảm. . .”
Adrenalin còn có thể tùy tiện mua được, nhưng phản ứng của thân thể với sự kích thích thật sự là chỉ có bị thương thì mới có thể mở ra.
Cái này liền mang ý nghĩa tộc nhân Bát Hoang chỉ có thể chủ động thụ thương để gia tăng chiến lực.
Tổn thương càng thảm, đánh người càng hung ác. . .
“Trần trụi cuồng chiến sĩ à.”
Thu hồi nhãn thần, Trần Vũ nhìn về phía hiệu trưởng Thất Trung: “Tôi quyết định, muốn nhất kích tất sát. Không cho nàng cơ hội bị thương nặng.”
“Có thể.” Hiệu trưởng gật đầu.
“Đánh nàng ra ngoài lôi đài, cũng là lựa chọn tốt.”
“Rất tuyệt.” Hiệu trưởng gật đầu.
“Nếu như không công kích, chỉ là ném bay nàng, là biện pháp càng tốt hơn.”
“Không sai.” Hiệu trưởng gật đầu.
“Ông có ý nghĩ khác sao?” Trần Vũ hỏi: “Chúng ta có thể kết hợp sử dụng.”
“. . . Hiện tại tôi chỉ muốn lấy về điện thoại di động của mình.”
. . .
Mười mấy phút về sau, bảng số chẵn quán quân đã được chọn ra.
Quả nhiên là Bát Hoang Diêu chiến thắng.
Đối thủ trận này của nàng có thực lực không tệ, nhưng là tâm tính không bằng Triệu Mộc Trà.
Nhìn thấy Bát Hoang Diêu xông lên với máu me khắp người, trình tự quy tắc lập tức đại loạn, bị kinh nghiệm phong phú của Bát Hoang Diêu bắt lấy lỗ thủng, một combo kỹ năng A + R lập tức Shutdown.
“Bên thắng, Bát Hoang Diêu!”
Theo tuyên bố của quan chủ khảo, toàn trường tiếng vỗ tay như sấm.
Bọn họ không biết nội tình của Bát Hoang Diêu, bọn họ chỉ thấy được một người thiếu nữ vì quán quân mà rơi vãi nhiệt huyết. . .
“Sau khi tuyển thủ nghi ngơi hai giờ sẽ tiến hành trận chung kết.”
quan chủ khảo đỡ Bát Hoang Diêu dậy, sắc mặt bình tĩnh không lay động: “Muốn bỏ quyền sao?”
“Không, tôi muốn trị liệu một chút, tiếp tục tranh tài.” Bát Hoang Diêu cắn chặt môi.
“Có thể.” Quan chủ khảo vẫy tay, gọi tới đội bác sĩ và y tá: “Thời gian trị liệu chỉ có hai giờ. ”
“Vậy là đủ rồi, cám. . . cám ơn. . .”
Khi nhân viên y tế nhấc lên cáng cứu thương đi qua Trần Vũ, Bát Hoang Diêu đột nhiên quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trần Vũ,.
Trần Vũ: “. . .”
Bát Hoang Diêu: “. . .”
Trần Vũ: “. . . Màu sắc son môi của cô nhìn cũng đẹp đấy.”
“Khụ khụ khụ. . .” Bát Hoang Diêu vừa muốn há miệng, liền bị sặc, đau đớn ho khan liên tục.
“Cái miệng của cậu chỉ toàn nói lung tung?” Bác sĩ giận dữ.
“Bởi vì tôi cũng không biết dùng mông để nói chuyện.”
“Cậu đang mắng tôi sao?”
“Làm sao?” Trần Vũ nghi hoặc: “Hai chữ cái mông, để đại não của ông sinh ra cộng minh rồi sao?”
“. . .” Sắc mặt bác sĩ đỏ lên: “Chờ cậu bị thương.”
“Vậy thì rằng chờ đội tuyển Trung Quốc vào World Cup.”
“. . .” Bác sĩ trầm mặc một lát, cùng Trần Vũ nắm tay: “Nếu cậu mắng đội bóng tuyển quốc gia, vậy thì tôi liền không sao, có thời gian cùng nhau ăn cơm.”
“Được! Hảo huynh đệ!”
. . .
Hai giờ, thoáng qua liền mất.
Khi Bát Hoang Diêu đi ra, nhìn sơ qua thì thấy đã khỏi rồi.
Chỉ là sắc mặt càng trắng bệch mấy phần.
“Lên đài đi.” Hiệu trưởng Thất Trung vỗ vỗ bả vai Trần Vũ: “Cố lên!”
“Cố lên! Cố lên! Cố lên!” Trên khán đài, Trần Tư Văn dẫn đầu reo hò. Dẫn tới càng ngày càng nhiều người xem cũng hô to.
“Cố lên!”
“Cố lên! Cố lên. . .”
Cuối cùng, tiếng hô khẩu hiệu chỉnh tề vang vọng toàn trường.
Như một làn sóng thần, điều động adrenalin của mỗi người.
Phía ban tổ chức cũng thả một trận pháo hoa.
Dưới sự mỹ lệ của pháo hoa, trận chung kết kỳ thi đại học của thành phố Thanh Thành. . .
Chính thức bắt đầu.
. . .
Buổi chiều, bốn giờ đúng.
Sân thể dục chuyên dụng thi đại học của thành phố Thanh Thành.
Trần Vũ và Bát Hoang Diêu cùng nhau đi lên lôi đài, đối mặt với nhau.
Trọng tài của trận này vẫn là quan chủ khảo đảm nhiệm. Liên tục xác nhận song phương không có yêu cầu trì hoãn tranh tài, hắn liền tuyên bố bắt đầu.
“Thật không nghĩ tới, đối thủ trong trận chung kết của tôi sẽ là cô.” Trần Vũ buông tay: “Biểu hiện hôm nay của cô hoàn toàn phá vỡ ấn tượng tối hôm qua của tôi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Bát Hoang Diêu cởi giày ra, một đôi bàn chân nhỏ gầy lại vết thương chồng chất, đạp trên gạch đá lạnh như băng, con mắt long lanh có thần: “Lúc mà anh trai tôi thi đại học, cũng mạnh giống như cậu vậy.”
“Anh của cô rất ghê gớm sao, tôi khẳng định sẽ tìm cơ hội thử một chút.” Trần Vũ nhíu mày: “Xem ai là Trạng Nguyên mạnh hơn.”
“... Thật có lỗi.” Bát Hoang Diêu trầm mặc một lát, có chút cúi đầu: “Trạng Nguyên… Là của tôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất