Chương 155: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (3) Chương 155: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (3)
Thương vong là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Lực lượng trước mắt của nhân loại vốn là yếu kém, thiên tài càng là có hạn, chết một người là thiếu một người.
Như vậy… Hình thức kiểm tra hung tàn như vậy, có phải là sai lầm rồi không…
“Hô…”
Phun ra một ngụm khói cuối cùng, cảnh sát Vương bóp tắt thuốc lá, đứng dậy rời sân.
Cạnh tranh khốc liệt như vậy thì dù là một cảnh sát, hắn cũng không nhìn tiếp được…
...
Mất đi một cây xương quai xanh, Bát Hoang Diêu dường như mất đi cân bằng, dù có lực lượng mạnh hơn cũng vô pháp thi triển, bị Trần Vũ càng siết càng chặt.
Mà Trần Vũ cũng có dư lực, có thể tiếp tục đi đến bên rìa lôi đài.
‘Hắn sẽ không mệt sao?’
Ánh mắt Bát Hoang Diêu phức tạp.
Lực lượng kích phát của một người bình thường, hẳn là sẽ theo thể năng và kích thích tố khác nhau mà phân chia.
Giống như nàng, vừa rồi bộc phát lực lượng đỉnh phong, chỉ có thể tránh ra một khe hở.
Lại bởi vì xương quai xanh vỡ nát, lực lượng suy giảm, triệt để lâm vào bị động.
Nhưng mà Trần Vũ phảng phất như là một cái máy, vô luận là nàng công kích như thế nào, vẫn như cũ bảo trì ở trạng thái toàn thịnh…
“Xem ra, Trạng Nguyên là của tôi rồi.” Trần Vũ chịu đựng đau đớn ở phần cổ nói: “Cô đã đến cực hạn.”
Bát Hoang Diêu thất thần nhìn qua hình dáng thân thuộc trên ghế khách quý, hai mắt bắt đầu mơ hồ.
‘Đã như vậy…’
Nàng cắn chặt phần cơ bắp ở cổ Trần Vũ, bỗng nhiên giương tay phải lên, năm ngón tay từ từ mở ra.
“Oanh…”
Khí kình màu đỏ bốc lên bao phủ toàn thân.
Trên không trung giữa hai người, trống rỗng ngưng tụ hơn mười đạo băng nhận sắc bén!
“Đây là…” Trần Vũ giật mình: “Võ pháp? ! Cô là võ pháp và võ kỹ song tu sao?”
“Không…” Bởi vì thiếu khuyết một ít đầu lưỡi, lời nói của Bát Hoang Diêu mơ hồ không rõ: “Đây là kỹ năng mà mỗi tộc nhân của Bát Hoang phải học…”
“Cô muốn làm gì? !”
“Trạng Nguyên… Là của ta.”
Dứt lời, Bát Hoang Diêu nắm quyền vang lên “Ba ” một tiếng.
“Sưu sưu sưu sưu —— ”
Băng nhận sắc bén bay về phía bọn họ!
Bốn phương tám hướng, bao trùm mỗi một góc độ!
“Mẹ nó!”
Trần Vũ tê cả da đầu, lập tức buông hai tay ra, không để ý phần da thịt ở cổ đã bị đối phương cắn xuống, lăn lộn chạy trốn.
“Phốc phốc phốc phốc…”
Băng nhận đánh tới!
Trần Vũ chật vật tránh né. Mà Bát Hoang Diêu ở nguyên chỗ cũ lại bị hơn mười đạo băng nhận xuyên thủng toàn thân…
Máu tươi chảy xuôi trên mặt đất.
Sinh cơ của thân ảnh nhỏ bé kia đang dần dần tan biến.
Trần Vũ đứng tại chỗ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cô gái này, hắn chỉ gặp có vài lần.
Lần đầu tiên là ở trong cục công an, thấy rõ bề ngoài của nàng.
Lần thứ hai là ở trong phòng ăn của trường thi, nhìn rõ linh hồn của nàng.
Lần thứ ba là giờ phút này ở trên lôi đài, lại nhìn không rõ ý chí của nàng…
Rốt cuộc là vì cái gì? Có thể làm đến một bước này?
Cầu thắng sao ?
Cố chấp ?
Phản kháng ?
Hoặc là, thật giống như nàng nói, vẻn vẹn chỉ là vì chứng minh cho phụ thân mình thấy?
Trong con ngươi màu đỏ thẫm của người thiếu nữ như là biển rộng chảy xuôi.
Mà vùng biển này, Trần Vũ nhìn không thấu.
Có lẽ, giờ này phút này sẽ không có cơ hội nhìn thấu…
...
“Ọe.”
Phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, Bát Hoang Diêu run rẩy đứng người lên, nhìn về phía Trần Vũ: “Ta. . . Ta… Tránh thoát….”
Trần Vũ chỉ có thể trầm mặc.
Quay đầu, ngắm nhìn Bát Hoang Chấn đang ngồi chỗ khách quý lần cuối cùng, thiếu nữ từ từ mở ra đôi bàn tay đầy máu.
“Ầm! !”
Khí thế cấp 1.9 khủng bố bộc phát!
Đá vụn trên lôi đài bị gió lốc quét sạch sành sanh!
Trần Vũ kinh ngạc lui lại một bước.
Chỗ ngồi khách quý, Bát Hoang Chấn càng là kinh ngạc đứng lên: “Huyệt. . . Huyệt vị thứ bảy? !”
Đây là lần đầu tiên mà ông ta biến hóa cảm xúc vì con gái của mình.
Có thể mở ra huyệt vị thứ năm, liền mang ý nghĩa nhất định có thể mở ra huyệt vị thứ sáu.
Có thể mở ra huyệt vị thứ bảy, tự nhiên có thể mở ra cái thứ tám!
Nhưng mà Bát Hoang gia tộc đã không xuất hiện loại người này mấy chục năm rồi…
Bát Hoang Chấn nắm chặt nắm đấm, tinh thần dần dần hưng phấn: “Đây là gia tộc bảo bối! Bảo bối! Bảo bối a…”
...
“Leng keng!”
“Leng keng leng keng…”
Khép lại vết thương, bắn bay tất cả băng nhận.
Bát Hoang Diêu đứng lên.
Mái tóc dài của nàng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ. Lại thêm sắc mặt tái nhợt làm nàng càng nổi bật hơn.
Trần Vũ cắn chặt hàm răng, hạ thấp trọng tâm thân thể, sẵn sàng chiến đấu.
Hắn biết rõ, tiếp xuống, chắc là một hiệp cuối cùng.
Nhưng thực lực đối phương là cấp 1.9…
Diện tích lôi đài là có hạn, nếu như bị đánh bay, liền thật kết thúc…
“Kỳ thật…” Bát Hoang Diêu ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Vũ: “Em có rất nhiều suy nghĩ muốn chia sẻ với anh, nhưng mà thời gian không đủ. Cũng may là em đã để lại hai phong thư, một phong trong đó là dành cho anh.”