Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 156: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (4) Chương 156: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (4)

Chương 156: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (4) Chương 156: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (4)


“Nhưng chỉ có một câu, Bất luận là như thế nào em cũng muốn chính miệng nói với anh.”
Thiếu nữ có chút cúi đầu: “Cám ơn anh đã xuất hiện.”
Dứt lời, Bát Hoang Diêu bộc phát khí kình, như một mị ảnh, trong giây lát liền xuất hiện trước mặt Trần Vũ.
“Võ kỹ —— Bát Hoang bí thuật —— Bát Hoang · Chấn!”
“Rầm rầm rầm…”
Lực lượng kinh khủng kèm theo chấn động phô thiên cái địa tràn tới.
Trần Vũ đã không thể lui được nữa.
Chỉ có thể phát huy khí kình cấp 0.7 đến cực hạn, học kỹ xảo của Bát Hoang Diêu, đặt bàn tay trái ở ngực, bàn tay phải đặt trên bàn tay trái, dựng thẳng khuỷu tay, hình thành một hình tam giác vững chắc.
Sau đó phát lực ở gót chân, xoay chuyển phần eo, vận dụng toàn thân lực lượng tập trung ở khuỷu tay, va chạm vào nhau!
“Một kích cuối cùng.”
“Chỉ cần có thể chống đỡ…”
“Thùng thùng! !”
Lôi đài dưới chân hai người nổ tung thảm liệt, bụi mù tràn ngập, tiếng xương cốt vỡ vụn rõ ràng có thể nghe được.
“Trần Vũ!”
Trần Tư Văn, Trần mẫu, và Kỳ tỷ, đồng loạt phát ra tiếng la hoảng sợ.
Quan chủ khảo đầu trọc và mấy vị giám khảo xung quanh lập tức xông vào trong làn khói.
Toàn trường người xem cũng nhao nhao đứng lên, cố gắng quan sát…
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Bụi mù, tản mát.
Mọi người cuối cùng có thể nhìn được cảnh tượng phía sau làn khói.
Chỉ thấy hai người còn kinh ngạc đứng tại chỗ.
Chỉ là công kích của Bát Hoang Diêu sai lệch.
Trần Vũ thì đánh trúng ngực của thiếu nữ.
Từng vết máu lớn vung vãi khắp lôi đài, hòa cùng với bụi đất trở thành bùn máu.
“Cô… Vì cái gì…”
Trần Vũ cắn bể đầu lưỡi của mình , mặc cho mùi máu tươi lan tràn trong miệng.
Hai mắt Bát Hoang Diêu chậm rãi mất đi tiêu cự, nằm sấp trên người Trần Vũ, miệng nhẹ nhàng động đậy.
Trần Vũ xích lỗ tai lại gần.
Chỉ nghe thấy thiếu nữ thì thào thanh âm.
“Tôi…”
“Không hề kém hơn… Anh… Anh trai. . . của mình…”
Im lặng thật lâu.
Trần Vũ ôm lấy thân thể thon nhỏ của thiếu nữ, nắm chặt tóc của nàng: “Em…”
“Không kém bất kì ai.”
“...”
“Không kém bất kì ai…”
...
Quyển thứ nhất, xong.
...
“Trần Vũ, đây là thư của cậu.”
Sân thi đại học, bên ngoài phòng cấp cứu . Giám khảo kính râm đi tới, đưa cho Trần Vũ một phong thư đã được mở ra.
Trần Vũ ngẩng đầu: “Bát Hoang Diêu cho tôi sao?”
“Đúng.”
Trần Vũ nhìn chằm chằm lá thư này nửa ngày rồi đưa tay nhận lấy.
“Vậy tôi đi trước.” Giám khảo đẩy kính râm, quay người rời đi: ” Lễ trao giải dành cho Trạng Nguyên sắp bắt đầu rồi, đừng có ở đây quá lâu.”
“. . . Vâng.”
Chờ cho giám khảo rời đi trong tầm mắt, Trần Vũ mới mở lá thư ra, đọc tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Năm phút sau, xem hết lá thư.
Hắn híp hai mắt lại, rốt cuộc hiểu hàm nghĩa chân chính “Chứng minh” và “Phản kháng” trong miệng Bát Hoang Diêu.
“Tình nguyện chết trước hoàng hôn. . .”
Trần Vũ đứng dậy, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đang tối dần, nỗi lòng phức tạp khó mà nói nên lời.
Trần Vũ cúi đầu nhìn lại câu cuối cùng trong thư [ tặng cho Trần Vũ, Trạng Nguyên khóa 2024 của thành phố Thanh Thành] , bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh.
Hiển nhiên là Bát Hoang Diêu đã sớm nghĩ tặng cái danh Trạng Nguyên này cho hắn.
Bởi vì cái mong muốn “Trạng Nguyên” của nàng ta đã đạt được.
Khi Bát Hoang Diêu mở ra huyệt thứ bảy vị, tự nhận là đã hoàn toàn thắng được hắn, liền cố ý đánh lệch, đem cái danh Trạng Nguyên này đưa cho Trần Vũ. . .
Tư duy này, Trần Vũ có thể đoán được.
Liền giống như một bé gái, rất muốn có được một món đồ chơi, nhưng bạn bè của nàng cũng thích món đồ chơi này, hai người tranh đoạt với nhau. Vì “Vẹn toàn đôi bên” nên cô bé đã ra giá cao mua lại món đồ chơi ấy, trở thành chủ nhân trên danh nghĩa của nó, lại đem nó “Mượn” cho người bạn của mình.
Cứ như vậy, nàng đã có được đồ chơi lại có thể lấy lòng bạn bè. . .
Nhưng cái này chỉ là ý nghĩ hão huyền của riêng nàng.
Tham khảo hành vi chia hai mươi vạn tiền thưởng cho Triệu Mộc Trà của Bát Hoang Diêu, trong đầu Trần Vũ liền có thể nhẹ nhàng phác họa được tính tình của đối phương.
Mẫn cảm lại tự ti, hiếu thắng lại mềm yếu, lo được lo mất, không nắm được trọng điểm. Rõ ràng để ý đến lợi ích được mất của bản thân, lại không muốn tổn thương người khác.
Cùng với không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. . .
Trần Vũ thu lại bức thư, nhưng trong ngực luôn có cảm giác bị đè nén, muốn đập phá một cái gì đó.
Hắn Trần Vũ là Triệu Mộc Trà sao?
Hắn mong muốn, là cái danh Trạng Nguyên và cái món tiền thưởng 1 triệu kia sao?
“. . .”
Đương nhiên, 1 triệu tiền thưởng hắn cũng muốn.
Nhưng hắn không muốn người khác bố thí.
Tuy rằng trước đó đối mặt với Bát Hoang Diêu cấp 1.9 xác thực là rất nguy hiểm, nhưng không phải là tất thua.
Cái thái độ “Tự cho là đúng” của Bát Hoang Diêu thật làm cho Trần Vũ không nói ra được lời gì, nghẹn một bụng lửa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất