Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 158: Trạng nguyên Chương 158: Trạng nguyên

Chương 158: Trạng nguyên Chương 158: Trạng nguyên


“Mà là có một người cha kém cỏi đến cực điểm.”
. . .
“Cậu đang dạy đời cho tôi sao?” Bộ mặt của Bát Hoang Chấn vẫn như cũ, vẫn không có biểu tình gì.
“Tôi chỉ là không nhìn thấy một món đồ tên là nhân tính liền buồn nôn.” Trần Vũ cố nén xúc động muốn động thủ, nắm chặt bức thư mà Bát Hoang Diêu lưu lại cho hắn, xoay người rời đi.
“Ngây thơ.” Bát Hoang Chấn cười lạnh: “Dù cho là Trạng Nguyên thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là một tên phế vật. Nhân tính có thể làm cơm ăn được sao? Chủng tộc sinh tồn, chỉ cần thú tính…”
...
Trần Vũ vừa bước ra phòng điều trị thì có một lượng lớn phóng viên lập tức nhào lên, nhắm trường thương đoản pháo vào hắn.
“Trần Vũ, chúc mừng cậu đã thu hoạch được Trạng Nguyên của thành phố Thanh Thành!”
“Xin hỏi hiện giờ cậu cảm thấy như thế nào?”
“Tôi là phóng viên của đài Thanh Thành, cậu có gì muốn nói với những người đang xem đài không?”
“Nếu như một kích cuối cùng của Bát Hoang Diêu chuẩn xác, cậu cho là mình sẽ chiến thắng được không?”
“Aba! Aba Aba Aba Aba…”
Trần Vũ bực bội đẩy ra bọn họ, phất tay: “Không tiếp nhận phỏng vấn. Đừng có cản trở nơi này. Không tiếp nhận phỏng vấn…”
Trần Vũ đi đến khu chuẩn bị của Nhất Trung, hiệu trưởng và quan chủ khảo đã sớm chờ ở đó.
Quan chủ khảo đầu trọc làm ra một động tác, phần đông giám khảo lập tức xuất hiện, ngăn cản các phóng viên.
“Chúc mừng cậu, Trần Vũ.” Quan chủ khảo đi lên trước, nắm tay với Trần Vũ: “Lễ trao giải Trạng Nguyên lập tức được cử hành, cậu đi chuẩn bị một chút, đổi một bộ quần áo.”
“Không được.” Trần Vũ buông tay ra, lắc đầu: “Tôi cảm thấy không được khỏe, muốn trở về nghỉ ngơi một chút.”
“Không tham gia lễ trao giải sao?” Quan chủ khảo nhíu mày.
“Không tham gia có phát tiền thưởng không?”
“Phát…”
“Vậy thì không tham gia.”
Quan chủ khảo: “...”
“Trần Vũ, cậu hãy nghĩ kỹ lại đi.” hiệu trưởng Thất Trung sắc mặt phức tạp: “Nếu là cậu không phát biểu… Tiền thưởng của trường học chúng ta, uhm… Không dễ tính lắm…”
Trần Vũ: “...”
Cuối cùng, vì tiền thưởng trường học, Trần Vũ vẫn đồng ý.
Mười mấy phút sau.
Tiếng nổ vang lên liên hồi, kèm theo đó là những viên pháo hoa được bắn thẳng lên bầu trời.
Người chủ trì đi lên trung ương võ đài, giơ cao Microphone: “Xin chào các khán giả ở hiện trường và những người đang ngồi trước màn hình tivi, tôi là A Dũng! Trải qua hai ngày ác chiến, cuối cùng thì Trạng Nguyên khóa 24 của thành phố Thanh Thành cũng được sinh ra! Anh ta chính là Trần Vũ đến từ Thất Trung!”
“Úc úc úc úc! !”
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên.
Những hạng thuộc tính của Trần Vũ cũng được phơi bày.
[ nhận cổ vũ: Lâm thời adrenalin:4%; lâm thời lực lượng:2%; lâm thời ý chí:4%... ]
[ nhận cổ vũ: Lâm thời tinh thần:6%; lâm thời khí chất:4%... ]
[ nhận cổ vũ: Lâm thời tự tin:40; lâm thời mị lực:20; may mắn:2… ]
[ nhận cổ vũ: Lâm thời lực hiệu triệu:19%... ]
Trần Vũ: “...”
Người xem: “OHHHH!”
Trần Vũ: “Tạo nghiệt!”
Người xem: “Oa a a a a!”
Trần Vũ: “Tạo nghiệt!”
Người xem: “Hống hống hống!”
Trần Vũ: “Tạo nghiệt à…”
...
Khán đài khu A, Trần Tư Văn và Trần mẫu ôm nhau mà khóc.
“Mẹ! Tiểu Vũ là Trạng Nguyên! Tiểu Vũ là Trạng Nguyên rồi!”
“Thấy được thấy được… Nếu như cha con còn sống…”
“Ô… Là Trạng Nguyên…” Trần Tư Văn gào khóc: “Em trai tôi là Trạng Nguyên a a a…”
“Em trai?” Hàng trước Kỳ tỷ sững sờ, quay đầu nhìn xem Trần Tư Văn từ trên xuống dưới: “Thì ra… Trần Vũ thật sự thích lớn một chút sao…”
“Lớn một chút?” Trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt như vậy, ông lão vẫn có thể nghe được các từ mấu chốt, dòm trái dòm phải: “Chỗ nào có lớn một chút?”
...
Đợi khi tiếng hoan hô dần tắt.
Trần Vũ đi lên đài lĩnh thưởng, đầu tiên là nhận lấy một chiếc cup vàng đại diện của Trạng Nguyên, sau đó cầm Microphone, liếc nhìn toàn trường.
Mở miệng: “Chào mọi người, tôi là Trần Vũ.”
“Úc úc úc úc!”
“Tốt!”
“OHHHHHHH...”
[ nhận cổ vũ: Lâm thời tinh thần:6%; lâm thời lực hiệu triệu:14%... ]
Trần Vũ: “...”
Trần Vũ: “Tôi đã nói xong, cám ơn.”
Quan chủ khảo đầu trọc: “?”
Hiệu trưởng Thất Trung: “? ?”
Người dẫn chương trình A Dũng: “? ? ?”
Tiếng thét chói tai của khán giả cũng đột ngột dừng lại…
“Trần. . . Trần Vũ, cậu không thể chỉ nói một lời à.” Người chủ trì bắt đầu lau mồ hôi.
“Tiền thưởng!” Hiệu trưởng Thất Trung ở dưới đài điên cuồng phất tay: “Tiền thưởng tiền thưởng!”
Trần Vũ trầm mặc một lát, đành phải tiếp tục mở miệng: “Cái danh Trạng Nguyên này, kiếm không dễ. Đầu tiên, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến mẹ của mình.”
Lời vừa nói xong, một luồng ánh sáng lập tức chiếu lên người Trần mẫu, dọa cho Trần mẫu nhảy dựng.
“Ba ba ba ba!”
Khán giả lập tức vỗ tay như sấm!
“Kẻ này rất vĩ, mẹ của cậu ta nói không chừng cũng bất phàm à!” Giám khảo kính râm cảm thán vỗ tay.
“Xem anh nói, cùng Tào tặc khác nhau ở chỗ nào?” Nữ giám khảo bên cạnh xem thường.
Giám khảo kính râm: “...”
Sau đó, Trần Vũ gật gật đầu với mẹ mình, tiếp tục nói: “Tiếp theo, cảm ơn chị gái của tôi. Mặc dù nàng thường xuyên độc miệng, nhưng tôi biết, chuyện gì nàng cũng nguyện ý nhường cho tôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất