Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 159: Hai chị em nhà họ Mã (1) Chương 159: Hai chị em nhà họ Mã (1)

Chương 159: Hai chị em nhà họ Mã (1) Chương 159: Hai chị em nhà họ Mã (1)


“Ba!”
Lại một ánh đèn chiếu lên người Trần Tư Văn.
Trần Tư Văn nước mắt như mưa, kích động dậm chân tại chỗ, tay trái che miệng, tay phải liên tục phất tay với Trần Vũ.
“Ba ba ba bành bạch…”
Tiếng vỗ tay lần nữa vang vọng toàn bộ sân thể dục.
“Sau đó.” Tiếng nói Trần Vũ hơi ngừng lại, giơ cúp lên: “Tôi còn muốn cảm tạ Kỳ tỷ, nếu như không có nàng, liền không có tôi hôm nay. Kỳ tỷ, cám ơn chị đã trả giá vì tôi.”
Ánh đèn thứ ba chiếu lên người Kỳ tỷ.
Kỳ tỷ sững sờ, nhưng lập tức hốc mắt ửng đỏ, ném đi thuốc lá, cúi đầu với người xem, với camera.
Người xem: “Ba ba ba ba…” × 6 vạn.
Trần mẫu: “? ?”
Trần Tư Văn: “? ? ?”
“Tiếp đó.” Trần Vũ quay người, mỉm cười nhìn về phía hiệu trưởng Nhị Trung: “Tôi muốn cảm ơn hiệu trưởng Nhị Trung.”
“Ba!”
Ánh đèn thứ tư được rọi vào trên người hiệu trưởng Nhị Trung.
Trần Vũ: “Để ta có được hai khoảnh ruộng, sao có thể đeo tương ấn lục quốc? Cám ơn ông đã đuổi tôi ra trường trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học bắt đầu, để cho tôi có thể thuận lợi thi đậu Trạng Nguyên.”
Hiệu trưởng Nhị Trung: “Mẹ!”
Hiện trường người xem lập tức phát ra tiếng cười thân thiện.
“Cuối cùng.” Trần Vũ nhìn về phía hiệu trưởng Thất Trung, cúi đầu: “Cảm ơn hiệu trưởng Thất Trung của trường học tôi, có thể phát hiện ra ưu điểm của tôi, cho tôi một chỗ dung thân.”
Ánh đèn cuối cùng chiếu sáng trên người hiệu trưởng, hiệu trưởng vội vàng đứng thẳng người, mỉm cười và phất tay với người xem, cũng vụng trộm ra dấu “mười” cho Trần Vũ.
Ngụ ý là mười vạn tiền thưởng.
Trần Vũ lập tức hăng hái, cúi đầu: “Cảm ơn hiệu trưởng đã phát hiện ra thiên phú của tôi.”
Dấu hiệu của hiệu trưởng Thất Trung liền biến hóa —— hai mươi vạn!
Trần Vũ hưng phấn, cúi đầu lần thứ ba: “Cảm ơn thầy đã cho em một tương lai!”
Thủ thế biến hóa —— ba mươi vạn!
“Cảm tạ vị hiệu trưởng này, ông ấy mới thật sự là chuyên gia trong ngành giáo dục!”
Bốn mươi vạn!
“Ông ấy mới thật sự tài phú của thành phố Thanh Thành chúng ta!”
Năm mươi vạn!
“Là bảo vật của quốc gia!”
Sáu mươi vạn!
Người xem: “...”
...
Buổi lễ Trạng Nguyên kết thúc.
Nhưng cuộc liên hoan của thành phố Thanh Thành chỉ vừa mới bắt đầu.
Để cho mẹ và chị của mình tiếp nhận phỏng vấn bên phía chính phủ, Trần Vũ một thân một mình về đến nhà, tiến vào phòng của mình, nằm sải lai trên giường.
Trầm mặc một lúc lâu.
Hắn lấy ra phong thư của Bát Hoang Diêu, xem đi xem lại.
Nhìn thấy những dấu vết nước mắt đã khô trên thư, hắn có thể tưởng tưởng ra tình cảnh khi viết thư của cô gái này.
Quay đầu, nhìn thấy pháo hoa còn đang không ngừng nở rộ bên ngoài cửa sổ, Trần Vũ bỗng nhiên cảm thấy châm chọc.
Không biết qua bao lâu, hắn ngồi dậy, buông lá thư xuống, mở ra ngăn kéo trên bàn đọc sách, từ trong đó lấy ra một mainboard, mấy cái thẻ nhớ bằng gốm.
Đây là những thu hoạch của hắn trong dị cảnh của thành phố Thanh Thành.
“Phục sinh…”
Trong căn phòng mở ảo, Trần Vũ nắm chặt thẻ nhớ ngước nhìn ra ngoài cửa sổ còn đang rực sáng vì pháo hoa…
...
Thu lại năm chiếc thẻ nhớ bằng gốm, Trần Vũ ngồi ở bên giường suy nghĩ thật lâu, lấy điện thoại ra, mở phần mềm Wechat.
Trong cửa sổ chat, xếp đầy những người đã từng là bạn học ở Nhị Trung, tin tức mới của bạn bè, hắn đều không rảnh để ý, trực tiếp tìm tới ảnh chân dung của Mã Lệ, đánh chữ hỏi thăm.
[ Trần Vũ: Ở đây sao? ]
Nửa phút sau, đối phương hồi phục.
[ Super Mario Lệ Lệ: Đây không phải là Trạng Nguyên đại nhân sao? Vậy mà còn nhớ đến tiểu nữ? ! Anh anh anh! ]
Trần Vũ: “...”
Trầm mặc một lát, hắn trực tiếp gọi điện.
Mã Lệ lập tức kết nối: “Hello! Thời gian này thì cậu không cần chuẩn bị cho buổi tiệc tổng kết sao? Làm sao còn gọi điện cho tôi?”
“Tôi không tham gia.”
“Đây là cơ hội xuất đầu lộ diện hiếm có đấy!” Mã Lệ kinh ngạc: “Thật không nghĩ tới cậu lại biết điều như vậy.”
“Không nói những này, tôi tìm cô là có chút chuyện.”
“Được. Vậy cậu mướn phòng đi.”
Trần Vũ: “? ? ?”
“Thất thần làm gì? Mướn phòng đi à.”
“Mở. . . Mướn phòng gì?”
“Cậu thì có chuyện gì mà tìm tôi? Không phải là thèm thân thể của tôi sao. Để cho tôi giúp cậu một chuyện, sau đó liền lấy ly do là cảm ơn tôi rồi mời tôi ăn cơm. Chờ khi quen thuộc rồi, thì chắc là viện cớ đi WC ở phòng khách sạn đúng không?”
Trần Vũ: “...”
“Cho nên đừng có làm phức tạp mọi chuyện lên, một tấc thời gian một tấc vàng, bạch hổ muội muội trị giá thiên kim, trực tiếp tiến vào đề chính, há không đẹp ư?”
Trần Vũ: “...”
“Vừa vặn tôi cũng rất thèm thân thể của cậu, mướn phòng đi, tôi muốn một phòng lãng mạn có giường tròn.”
Trên trán Trần Vũ đầy mồ hôi: “Ngươi mẹ nó đứng đắn một chút, tôi tìm cô là thật có chuyện muốn nhờ.”
“...” Lần này đến lượt Mã Lệ trầm mặc.
Thật lâu, trong ống nghe chần chờ nói: “Cậu… Tìm tôi là có chuyện muốn nhờ sao?”
Trần Vũ: “Đúng.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất