Chương 160: Hai chị em nhà họ Mã (2) Chương 160: Hai chị em nhà họ Mã (2)
“Ồ!”
“Bĩu —— ”
Đối diện lập tức cúp điện thoại.
Mặt mũi Trần Vũ tràn đầy dấu chấm hỏi.
Chưa tới mười mấy giây sau, Mã Lệ lại gọi đến : “Alo?”
Trần Vũ: “Rốt cuộc thì cô đang làm cái gì?”
“À, mới vừa rồi là chị của tôi đang nghe điện thoại. Cậu cũng biết đấy, chị gái tôi có chút không bình thường, những lời kia cậu đừng để ở trong lòng.”
Trần Vũ: “... Cô đang chém gió sao.”
“Cậu không tin hả?” Giọng của Mã Lệ lớn hơn nữa: “Nếu cậu không tin, vậy thì tôi cũng không có giúp đỡ gì được cho cậu rồi.”
“Tin tin tin! Tôi tin! Vừa rồi là chị của cô.”
“Đúng vậy.” Mã Lệ rất hài lòng: “Nói đi, Trạng Nguyên gia tìm tôi làm gì?”
Ngữ khí Trần Vũ nghiêm túc: “Cô hẳn là có chút thế lực đi.”
“Nếu như tiền được coi là thế lực, vậy thì thế lực của tôi cũng không nhỏ.”
“Vậy cô có quen biết với cao thủ phần mềm không? Là loại cao thủ chuyên phá giải phần mềm và chương trình đó.”
“Ồ?” Âm điệu của Mã Lệ đề cao lần nữa: “Cậu tìm những người đó làm gì? Cao thủ máy tính đều không phải là người tốt lành gì đâu!”
“... Tôi muốn giải mã mấy phần số liệu điện tử.”
“Chuyện này thì đơn giản thôi, chị của tôi cậu biết không? Chị ấy chính là cao thủ máy tính.”
Trần Vũ: “...”
“Nếu như chỉ là chuyện này thì tôi có thể giúp. Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi đến đây đi.”
Cúp điện thoại, Trần Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Hắn chỉ là hỏi thử một chút, không ngờ thật sự có cao thủ.
Vốn là hắn dự định đi tìm cái tổ chức Đồng Sinh kia.
Nhưng dù loại địa phương như chợ đen có thuận tiện, nhưng nước cũng rất sâu. Có thể không dính thì không dính…
Cầm chìa khoá rời nhà, Trần Vũ một bên nhìn lên bầu trời đêm đang nổ pháo hoa liên tục, một bên nhìn vị trí mà Mã Lệ đưa cho, đi tới quảng trường trung tâm thành phố.
“Tin tin!”
Một chiếc xe hơi dài không biết hiệu gì dừng ở bên cạnh Trần Vũ.
“Lạch cạch.”
Cửa sau xe mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc giống như quản gia cúi đầu với Trần Vũ, mở cửa xe: “Trần tiên sinh, mời vào.”
Trần Vũ: “...”
“Trần tiên sinh, có vấn đề gì sao?”
“... Không có.”
Ngồi trong xe sang chảnh, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn lên trần xe tinh xảo, bỗng nhiên cảm thấy câu thúc.
Mặc dù cảnh tượng hoành tráng thì hắn cũng thấy qua một ít, nhưng mà vầng hào quang của chủ nghĩa tư bản vẫn là làm cho hắn chói mắt…
“Lạch cạch.”
Cửa xe đóng chặt, chiếc xe từ từ di chuyển.
Toàn bộ quá trình phi thường ổn định, không cảm thấy ngừng ngắt chút nào.
Khoảng hơn mười phút sau, chiếc xe chạy vào khu nhà giàu nổi danh của Thanh Thành, cuối cùng dừng ở bên ngoài hoa viên của một biệt thự.
“Trần tiên sinh, đến.”
“Ừm.”
Trần Vũ xuống xe, liền nhìn thấy Mã Lệ và chị gái của cô ấy đang chờ ở sau cửa.
“Chào Trạng Nguyên gia!” Mã Lệ giang hai cánh tay, nhiệt tình ôm lấy Trần Vũ.
“Xin chào, quấy rầy.”
“Đừng khách khí như vậy, đều là vợ chồng một ngày.”
Trần Vũ: “...”
“Khuỷu tay, vào nhà với tôi.”
Lôi Trần Vũ đi vào biệt thự, sáu người mặc trang phục hầu gái đứng hai bên, một đám thiếu nữ mang tất đen lập tức che ngực cúi đầu, trăm miệng một lời: “Chủ nhân!”
Trần Vũ: “! ! !”
“Thế nào?” Mã Lệ tự hào phất tay: “Chủ đề của nhà tôi là hầu gái!”
“Thật. . . Thật không sai…”
“Lại đây, tôi mang cậu đi nhìn một chút thế giới của tôi.”
Mã Lệ giống như rất hưng phấn, dắt theo Trần Vũ chạy chậm lên lầu hai, đẩy ra gian phòng đầu tiên bên trái.
“Đương đương đương đương!” Mã Lệ ưỡn ngực, dương dương đắc ý: “Đây là phòng trò chơi của tôi!”
Trần Vũ liếc một cái, nuốt ngụm nước bọt.
Chỉ thấy bên trong căn phòng rộng rãi, chia làm cái căn phòng nhỏ hơn, trong suốt.
Phòng bên trái có tổng cộng hai cái màn hình. Phía dưới màn hình là các loại máy trò chơi.
Có FC, NES, SFC, N cao trào, N64, WII, WIIU, cùng NS.
Giá sách nằm ở hai bên chất đầy những đĩa CD trò chơi hoặc là đĩa nhạc.
Căn phòng bên phải có ba cái màn hình, cái màn hình ở giữa ít nhất có 70 tấc, thêm rạp chiếu phim gia đình 7.1.4.
Bên dưới cũng là chất đầy các loại máy chủ.
Từ PS1 đến PS5 mới nhất.
Máy chủ của Microsoft cũng có nguyên một bộ.
Giá sách hai bên tràn đầy đĩa CD bản chính, chí ít vượt qua 2000…
Mà căn phong trung tâm là một chiếc PC lòe loẹt, phối hợp sáu mặt màn hình cong điều khiển tự động. Hai bên giá sách cuối cùng cũng không phải là trò chơi, mà là từng dãy figure* cấp cao, nhìn Trần Vũ hoa mắt. (* gôgle để biết thêm chi tiết. )
“Ao ước sao?” Mã Lệ nhếch miệng.
“...” Trần Vũ liếm liếm bờ môi: “Cô. . . Cô có thể chơi được hết sao?”
“Tôi tiêu nhiều tiền như vậy để mua, tại sao còn phải chơi?”
Trần Vũ: “...”
“Để tôi dẫn cậu đi phòng sách, còn có phòng truyện tranh của cá nhân tôi nữa…”
“Có rảnh thì tôi lại tới nhìn.” Trần Vũ giữ chặt Mã Lệ: “Chúng ta làm chính sự trước.”
“Vậy… Được rồi.” Mã Lệ tiếc nuối gật đầu: “Vậy thì để cho chị tôi giải mã giùm cậu.. Hả? Chị tôi đâu? Mới vừa rồi còn đi cùng tôi ra ngoài đón cậu mà?”