Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 161: Phục sinh dược tề (1) Chương 161: Phục sinh dược tề (1)

Chương 161: Phục sinh dược tề (1) Chương 161: Phục sinh dược tề (1)


“Tôi nhìn thấy nàng ta giống như là đi vào phòng vệ sinh.” Một vị hầu gái xinh đẹp ở bên cạnh ôn nhu nói.
“Lâu như vậy còn chưa xong sao?” Mã Lệ nhíu mày, mang theo Trần Vũ đi đến phòng vệ sinh lầu hai.
Có thể nhìn thấy cửa kính mờ mở ra một nữa, chị gái của Mã Lệ tỷ tỷ đang hì hục làm chuyện gì đó.
“Hả?”
Mã Lệ nghiêng đầu, kéo ra cửa thủy tinh.
Liền thấy chị của mình đang lắp camera mini!
Vị trí quay chụp là đối diện bồn đi tiểu!
Trần Vũ: “...”
Chúng nữ ngã nhào: “...”
Mã Lệ mặt xạm lại: “Chị… Đang làm gì?”
“À!” Chị của Mã Lệ quay đầu trông thấy một đám người, tỉnh táo đẩy kính mắt: “Chị đang nghiên cứu kết cấu phần thận của giống đực và các trạng thái đơn vị công năng vận chuyển tương quan. Chủ yếu là nghiên cứu là quan sát quá trình trao đổi vật chất giữa tiểu cầu trong mạch máu của thận và túi nhỏ bên trong thận, cùng với khi huyết dịch chảy qua thận, phải chăng có thể lọc tất cả hơi nước, đường glu-cô, Urê, niệu toan các loại.”
Mã Lệ: “...”
Trong phòng vệ sinh lặng im hồi lâu.
Mã Lệ yếu ớt nói: “Nói đơn giản chính là xem người ta đi tiểu đúng không?”
“Quá tục. Quá không khoa học, phải dùng thuyết pháp của khoa học để giải quyết vấn đề này.” Chị gái Mã Lệ lau nước miếng, đứng lên, mặt không biểu tình: “Khách đã đến nhà chúng ta, chúng ta có nghĩa vụ chú ý thân thể khỏe mạnh của khách.”
Mã Lệ: “Bao gồm cả sự khỏe mạnh của tiết niệu sao?”
“Không sai.” Chị gái Mã Lệ nghiêm túc gật đầu, sau đó vươn tay với Trần Vũ, giả vờ như chưa từng phát sinh qua chuyện gì: “Chào cậu, lại gặp mặt. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Mã Nghiên.”
Trần Vũ: “. . .”
“Đừng khẩn trương.” Mã Nghiên giơ camera trong tay lên: “Nếu như cậu không thích, chúng tôi liền không gắn nữa.”
“Chào. . . Chào chị. . .” Trần Vũ nắm tay với đối phương một chút, lập tức rút về: “Vậy đừng lắp, mẹ tôi nói là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có mắc tiểu thì tôi cũng sẽ nghẹn về nhà.”
“Tôi hiểu.” Mã Nghiên gật đầu: “Cẩn thận một chút tốt, đàn ông con trai nha, đi ra ngoài đường nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình.”
Trần Vũ: “. . .”
“Đúng, Cậu tới tìm tôi là để giải mã dữ liệu sao?”
“Đúng thế.”
“Vậy còn chờ gì, Follow me.” Mã Nghiên ngoắc ngoắc tay, thần sắc bình tĩnh mang theo Trần Vũ đi tới gian phòng của mình.
Đẩy cửa ra, sóng nhiệt liền phả vào mặt.
Đó là rất nhiều máy toàn cơ năng vận chuyển sinh ra nhiệt lượng.
“Đây là. . .” Trần Vũ trợn mắt hốc mồm.
“Siêu máy tính cỡ nhỏ.” Mã Nghiên lấy mắt kiếng xuống, ngồi ở trước mặt ba màn hình, đưa tay: “Đồ đâu.”
“Ồ.” Trần Vũ vội vàng lấy ra một cái thẻ nhớ bằng gốm, đưa tới.
“Hả?” Mã Nghiên nhíu mày: “Đây là của hãng nào, sao cho tôi chưa bao giờ thấy qua.”
Trần Vũ trầm mặc, vẫn chưa trả lời.
Mã Nghiên cũng không có hỏi nhiều, tiếp nhận thẻ nhớ, cắm vào trong khe đọc thẻ của máy tính, mười ngón nhanh chóng gõ bàn phím.
“Hả? Những tệp này không thể nào đọc theo cách bình thường được.”
Trần Vũ hỏi: “Có thể giải mã được sao?”
“Giải mã toàn bộ là chuyện không thể nào.Những tệp này dường như được định dạng dựa vào thiết lập của quy trình tổng thể mô phỏng tư duy não người GD4 bởi bên thứ ba, nhưng cũng có một số khác biệt. Cậu lấy tấm thẻ này ở đâu vậy?”
Trần Vũ: “Tôi cũng không nhớ rõ.”
“Nếu như tôi không có đoán sai, nó phải được lấy từ một bo mạch chủ tích hợp cao.” Mã Nghiên đeo kính mắt.
Mà Trần Vũ thì đang chớp chớp lông mày.
“Ừm. . .” Mã Nghiên trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: “Các tệp bên trong có tính quy luật rất cao, tham khảo quy trình chế tác của nó, những tệp này hẳn là một cuốn nhật ký ghi lại quá trình tư duy tiên tiến của một trí tuệ nhân tạo.”
“Trí tuệ nhân tạo. . . Tư duy nhật ký. . .” Trần Vũ như có điều suy nghĩ.
“Vẫn là để tôi giải mã trước đi, giải mã hoàn toàn là chuyện không thể nào, nó đòi hỏi quá nhiều khả năng tính toán, chỉ có các cơ sơ nghiên cứu khoa học lớn mới có thể làm được. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng phiên dịch một tí xíu.”
“Như vậy là đủ rồi.” Trần Vũ gật gật đầu: “Cám ơn chị.”
“Không cần cám ơn. Các người ra ngoài đi, đừng có làm phiền tôi.”
“Được rồi.”
Trần Vũ và Mã Lệ ra khỏi phòng, đi tới phòng khách lầu một.
Mã Lệ búng tay một cái, hai người hầu gái ngay lập tức dọn lên hai ly cà phê ấm áp.
“Cà phê chồn chính hiệu đó, nếm thử đi.”
Trần Vũ đang định uống, nghe xong lời này, lập tức để chén cà phê xuống: “Hơi nóng, để nguội rồi uống.”
Nhấp một ngụm cà phê, Mã Lệ lười biếng nằm trên ghế sô pha êm ái, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Nguội liền đáng tiếc. . .”
“Tôi có thể hỏi một chút, cha mẹ cô làm nghề gì sao?”
“Cha mẹ tôi?” Mã Lệ nghiêng đầu: “Chắc là làm quỷ.”
Trần Vũ: “. . .”
“Tôi và chị không có cha mẹ.” Mã Lệ nhấp thêm một ngụm cà phê: “Chúng tôi là cô nhi.”
“Vậy. . .” Trần Vũ ngạc nhiên.
“Gia sản là chúng tôi tự kiếm.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất