Chương 162: Phục sinh dược tề (2) Chương 162: Phục sinh dược tề (2)
“Các cô có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? !” Trần Vũ chấn kinh.
“Đúng vậy.” Mã Lệ gật đầu: “Kiếm tiền không phải là chuyện rất dễ dàng sao?”
Trần Vũ: “. . .”
“Tôi không hứng thú lắm với việc kiếm tiền, kiếm được mấy trăm vạn thì cảm thấy không có ý nghĩa. Nên tôi tập trung vào việc học tập. Chị gái tôi thì thích kiếm tiền, tùy tiện phát triển một phần mềm liền có thể kiếm được tiền triệu.”
Trần Vũ: “. . .”
“Cậu biết chương trình đo lường năng lượng tiêu chuẩn quốc gia không? Đó là sản phẩm phần mềm của công ty chị tôi đó.”
Trần Vũ: “. . .”
“Đúng rồi.” Mã Lệ vỗ đầu một cái, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, để lên bàn: “Nhìn, nhờ hồng phúc của cậu, Đại học Thanh Hoa có ý định tuyển dụng tôi. Cám ơn cậu.”
Trần Vũ lấy lại tinh thần, vỗ tay liên tục: “Chúc mừng chúc mừng, cô cám ơn tôi làm gì, là tôi đánh bại cô mà.”
“Nếu cậu không có biểu hiện ngu ngốc như vậy trên lôi đài, thì làm sao có thể phản ánh được khả năng chiến đấu và trí thông minh tuyệt vời của tôi được.”
Động tác vỗ tay của Trần Vũ đột nhiên dừng lại.
Mã Lệ: “Sao cậu không nói chuyện?”
Trần Vũ: “Chả có gì để nói.”
. . .
Khoảng hai giờ sau, Mã Nghiên rốt cuộc bước ra khỏi phòng, nắm chặt thẻ nhớ, thần thái sáng láng chạy đến phòng khách.
“Thành công rồi sao?” Trần Vũ đứng dậy hỏi thăm.
“Có thể tính là thành công.” Mã Nghiên đưa lại thẻ nhớ cho Trần Vũ, ánh mắt long lanh: “Cậu tìm được thứ này ở đâu vậy?”
“. . . Sau này tôi sẽ nói cho chị biết.”
“Có gì trong đó vậy?” Mã Lệ lại gần nghi ngờ nói.
Cô hiếm khi nhìn thấy chị gái mình bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy.
“Bên trong chỉ là một chuỗi dữ liệu nhật ký. ” Mắt kính Mã Nghiên phản quang: “Nhưng những gì được tiết lộ trong nhật ký này rất quan trọng.”
“Tiết lộ chuyện gì.” Trần Vũ hỏi.
“Một tập hợp đầy đủ các chú thích về gen người!”
Nghe vậy, Mã Lệ nhíu mày: “Chị có chắc không?”
“Đương nhiên là chắc!” Mã Nghiên nặng nề gật đầu: “Trong nhật ký này ghi chép lại những thứ đó, chắc không nên là giả.”
Thần sắc Trần Vũ cũng kinh ngạc.
Hiện tại, việc khám phá gen của loài người mới chỉ dừng lại trên bề mặt.
Nếu như thật sự có một ngày, con người có thể phá giải toàn bộ bí mật về gien, thì điều đang chờ đợi của loài người. . . Chính là sự tiến hóa!
Sự tiến hóa của toàn bộ chủng tộc!
Chỉ là, không rõ ràng “tập hợp đầy đủ các chú thích về gen người ” được ghi trong nhật ký đã được giải mã sâu đến trình độ nào. . .
“Vậy trong nhật ký, có nhắc đến nơi tập hợp đầy đủ các chú thích về gen này ở đâu không?” Mã Lệ căng thẳng hỏi.
“Ở khu B.” Mã Nghiên đỡ kính mắt, nhìn về phía Trần Vũ: “Khu B, rốt cuộc là cái gì?”
“. . . Tôi cũng không biết.” Câu này thì Trần Vũ ăn ngay nói thật.
Cậu ta chỉ có thể suy đoán, khu B chắc là phải nằm ở một nơi nào đó trong dị cảnh.
” Một tập hợp đầy đủ các chú thích về gen. . .”
Không hề nghi ngờ, đây là một món đồ tốt.
Nó thậm chí có thể là món đồ tốt nhất mà bên trong dị cảnh của thành phố Thanh Thành sản xuất được.
Các Chính Phủ trên thế giới chắc chắn sẽ vì nó mà không tiếc giá nào!
‘Nhất định phải lấy được nó. . .’
Trần Vũ đưa ra quyết định trong lòng, lại hỏi: “Ngoài chuyện này ra, chị còn giải mã được gì khác nữa không?”
“Đương nhiên.” Mã Nghiên lấy ra một cái máy tính bảng, đưa một bảng biểu đã được sắp xếp cho Trần Vũ quan sát: “Thứ cậu muốn, là cái này đúng không?”
Cầm lấy, Trần Vũ chỉ liếc nhìn màn hình, đồng tử liền đột nhiên co vào. . .
. . .
“Đây là. . .” Trần Vũ ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Mã Nghiên.
“Đúng thế.” Mã Nghiên cầm cà phê chồn trên bàn lên nhấp một ngụm: “Tôi đặt tên cho nó là ‘Phục sinh dược tề’ và nó cũng nằm ở khu B.”
“Phục sinh dược tề. . .”
“Tùy tiện đặt mà thôi. Bởi vì trong nhật ký cũng không có tên khoa học, chỉ mô tả công hiệu của nó. Uhm. . . Cà phê nhạt quá, lần sau thêm nhiều cứt vào.”
“Thật sự có thể phục sinh sao?”
“Khởi tử hoàn sinh là không có khả năng, cái này không thực tế.” Mã Nghiên đặt cà phê xuống, sờ cằm phân tích: “Nhưng loại thuốc này có làm cho cơ thể con người thích ứng và tối ưu hóa gen của cơ thể, chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng, bất luận là thương thế như thế nào cũng có thể khôi phục. Dù sao đây cũng là việc điều trị từ cấp độ di truyền học.”
“Ồ!” Mã Lệ giật mình: “Cậu là chuẩn bị cứu Bát Hoang Diêu sao? ! Mặc dù tôi chỉ làm dâu nhà cậu có một ngày, Nhưng mà tốc độ ngoại tình của cậu cũng quá nhanh đi?”
Trần Vũ: “. . .”
Không để ý tới Mã Lệ hồ ngôn loạn ngữ, Trần Vũ bắt đầu suy nghĩ một vấn đề khác.
Hắn đến để giải mã tài liệu, cậu ta cũng thật sự có suy nghĩ muốn cứu Bát Hoang Diêu. Trần Vũ cũng có một chút hảo cảm đối với cô gái này. Và một khi cứu được, gia tộc Bát Hoang chắc sẽ không keo kiệt.